Quả nhiên vừa nhìn thấy Lâm Tích, Trương Thuý lập tức điều chỉnh lại biểu cảm và nở một nụ cười thật tươi.

Sau đó bà ta gắp một miếng thịt mỡ lớn cho Lâm Tích.

"Đứa trẻ này, sao mà chỉ ăn mỗi cơm thôi vậy. Ăn thêm thịt đi."

Trương Thuý dừng lại một chút rồi nói: "Bà chuẩn bị về quê một chuyến. Tiểu Tích à, cháu vẫn chưa đi qua đó bao giờ đâu nhỉ? Lần này cháu cùng bà đi về thăm quê, còn có thể ở lại nơi đó một thời gian nữa."

Đến rồi.

Lâm Tích thầm nói trong lòng, nhưng không lên tiếng mà chỉ cho cơm vào trong miệng. Cô nhìn Trương Thuý, cố tình làm ra vẻ khó hiểu mà hỏi: "Vâng, nhưng, tại sao bà lại bảo cháu về quê?"

"Chẳng phải là cháu cũng không bận gì sao?"

Lâm Tích lắc đầu: "Cháu không muốn đi."

Nghe thấy giọng nói kiên định của Lâm Tích, Trương Thuý biết nói như vậy cũng không có tác dụng gì. Vì vậy bà ta giả vờ thở dài một hơi và nói "sự thật": "Thật ra điều này cũng là vì muốn tốt cho cháu. Cháu và Hinh Hinh xảy ra chuyện ở trường, đến trường chắc chắn các bạn học sẽ trách móc cháu, không chừng trường học cũng sẽ xử phạt. Nếu như trường bảo cháu viết kiểm điểm, ghi tội thì phải làm sao đây?"

"Cho nên cháu đi cùng bà ngoại về quê một thời gian, đợi đến khi chuyện này dịu lại thì chúng ta lại quay về."

Còn lâu cháu mới tin bà.

Trong lòng Lâm Tích thầm chửi.

Còn cả Lâm An Hinh, trong lòng cô ta không thấy lo lắng khi không được điểm B sao? Lại còn gật đầu với Trương Thuý và nhìn bà ta với vẻ lo lắng nữa chứ.

Lúc này ngay cả Tống Khả Hân, người rất ít khi nói chuyện với Lâm Tích cũng lên tiếng: "Bà ngoại cũng là vì tốt cho con thôi."

Trương Thuý vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, bây giờ điều kiện ở quê cũng rất rốt, hơn nữa chỉ là ở tạm một thời gian thôi chứ đâu phải là ở nơi đó cả đời đâu."

Vẻ mặt của Lâm Tích vẫn mang vẻ từ chối: "Vậy con đi học như thế nào?"

"Điều này con không cần quan tâm, ở trong thôn cũng đâu phải không có trường học." Trương Thuý dừng lại một chút, rồi lại nói thêm một câu: "Trước kia mẹ con cũng tốt nghiệp ở đó mà."

Thấy Lâm Tích không nói gì, chỉ cúi đầu xuống giống như ngầm đồng ý, nụ cười trên gương mặt Trương Thuý càng rạng rỡ hơn, vẻ mặt cũng toát lên vẻ hiền hậu và nói: "Vậy cứ quyết như vậy đi. Lát nữa ăn cơm xong cháu đi thu dọn đồ đạc, chúng ta lên đường luôn."

Từ Kiều Phượng ở bên cạnh nhấp ngụm canh, lên tiếng nói: "Lát nữa bảo chú Lý đưa hai người đi."

"Vâng, vậy phải làm phiền đến bà thông gia rồi." Trương Thuý nở nụ cười cảm kích với Từ Kiều Phượng.

Lâm Tích nhìn mấy người họ nói chuyện, trong lòng nở nụ cười lạnh lẽo: Nếu như đã quyết định xong rồi thì còn hỏi cô một cách tượng trưng để làm gì.

Lâm Tích biết dù có phản đối cũng không có tác dụng gì, vì vậy cô cũng lười phải vùng vẫy.

Lâm Tích cầm đũa chọc xuống cơm, do dự một chút rồi nói: "Cháu còn có vài quyển vở để ở chỗ bạn học, nếu như đi thì cháu phải đến trường lấy vở về."

Từ Kiều Phượng không được vui cho lắm, gương mặt toát lên vẻ không hài lòng: "Mấy quyển vở mục nát đó có gì mà phải mang đi, mày đi đến nơi đó thiếu cái gì thì không mua được sao?"

"Trong đó có bài ghi chép của cháu."

Từ Kiều Phượng còn muốn nói thêm gì đó, thấy Tống Khả Hân nháy mắt với mình thì mới bực mình rút lời định nói lại, trong lòng không hài lòng: Chẳng phải chỉ là đưa một đứa trẻ đi thôi sao, đâu cần phải phiền phức như vậy?

Mấy người họ nhìn nhau, Từ Kiều Phượng nói: "Vậy được rồi, ngày mai hẵng đi."

"Nhưng sáng sớm ngày mai phải lên đường, không thể chậm trễ được. Nếu không lại lỡ chuyện của bà ngoại mày."

Từ Kiều Phượng vốn rất coi thường Trương Thuý, sao có thể biết suy nghĩ cho bà ta như vậy chứ? Rõ ràng là muốn để mình nhanh chóng rời đi.

Trong lòng Lâm Tích rất buồn cười, nhưng cô không nói thêm gì nữa mà vùi mặt vào bát cơm. Cô gật đầu, nhưng lại đang thầm tính toán trong lòng.

Bởi vì phải đi đến trường học lấy sách cho nên ăn sáng xong là Lâm Tích và Lâm An Hinh cùng ngồi xe đi đến trường.

Ở trên xe, Lâm An Hinh nhìn Lâm Tích. Cô ta do dự một lúc rồi mới khẽ lên tiếng: "Chị à, em xin lỗi. Ngày hôm qua hỗn loạn quá, em cũng không biết sao mình lại rơi xuống nước. Em có nói cho bà nội và mẹ nghe, nhưng hai người họ không tin em."

Lâm Tích nghiêng đầu về một bên, không thèm để ý đến Lâm An Hinh.

Thấy vậy, đôi mắt Lâm An Hinh lại loé lên vẻ bực bội và căm hận. Cô ta suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói: "Em cũng không ngờ bà ngoại muốn đưa chị về quê. Nghe nói điều kiện ở nơi đó rất kém, hay là em nói với bà ngoại không đưa chị đi nữa nhé."

Lâm An Hinh đang cố tình kích động Lâm Tịch, nhưng nói mấy lời đó với cô giống như đấm vào bịch bông vậy. Lâm Tích không hề phản ứng gì.

Lâm An Hinh hơi thất vọng, thu ánh mắt lại với vẻ chán nản.

Trên đường đi hai người họ không nói chuyện gì nữa.

Đến trường, hai người đi xuống xe và đến lớp học của mình.

Bởi vì chuyện ngày hôm trước cho nên Lâm An Hinh mang theo hai vệ sĩ vào trong trường, được hưởng phúc từ Lâm An Hinh nên Lâm Tích cũng được sắp xếp một vệ sĩ ở phía sau.

Nhưng công việc của người đó không phải là bảo vệ cô, mà là theo dõi cô.

Lâm Tích đi đến phòng học thì bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, bài thi trong bàn và cả sách giáo khoa ở trong cái hòm ở phía sau.

"Này, các cậu có nghe nói về chuyện của Lâm An Hinh chưa?"

Bỗng nhiên Lâm Tích nghe thấy cái tên quen thuộc, bàn tay đang thu dọn đồ đạc của cô dừng lại một giây. Sau đó cô nghe thấy ở trong một góc khuất có vài nữ sinh hình như đang bàn tán về chuyện Lâm An Hinh xảy ra vào hôm qua.

"Lâm Anh Hinh, là ai? Hoa khôi cấp một sao?"

"Đúng vậy, chính là cậu ấy."

"Cậu ấy sao vậy?" Một nữ sinh nghi ngờ hỏi.

"Cậu thế mà không biết, hôm trước cậu ấy bị Diêm Tuyết Kỳ dẫn người đến bao vây trong hồ nhân tạo, sau đó còn rơi xuống hồ. Có rất nhiều người đứng xem."

"Thú vị như vậy sao?" Nữ sinh ở phía trước vẫn chưa hiểu, hỏi với giọng đầy kinh ngạc: "Đã xảy ra chuyện gì thế? Cậu ấy chọc vào mấy người Diêm Tuyết Kỳ sao?"

"Đúng vậy, Lâm An Hinh đó ngu ngốc quá, thế mà dám đi chọc Diêm Tuyết Kỳ." Một nữ sinh khác cũng nói với vẻ kinh ngạc.

Diêm Tuyết Kỳ có mấy người đi theo, bọn họ là một băng nhóm học sinh kém trong trường, nghe nói gia cảnh trong nhà cũng rất lớn. Với tình hình đó, mọi người sẽ không chủ động chọc vào đám người ấy.

"Các cậu biết Vương Dư Hải ở lớp C không?"

"Biết chứ, là thanh mai trúc mã của Diêm Tuyết Kỳ. Lẽ nào là tình tay ba sao?"

"Còn thú vị hơn cái này nhiều." Nữ sinh dừng lại một lúc rồi nói: "Có lẽ Lâm An Hinh không thích Vương Dư Khải, nhưng Vương Dư Khải tỏ tình với cậu ấy, tặng cho cậu ấy quà mà cậu ấy cũng không từ chối. Nhưng khi cậu ấy lưu Wechat lại cố tình gửi luôn Wechat của bạn tốt của mình cho Vương Dư Khải, còn lừa bạn tốt của mình rằng Vương Dư Khải thích người bạn đó."

"Wow, còn làm kiểu này. Thế là người bạn tốt của cậu ấy luôn nghĩ rằng Vương Dư Khải đang theo đuổi mình, còn Vương Dư Khải lại luôn nghĩ mình đang theo đuổi Lâm An Hinh? Làm như vậy cũng loạn quá rồi đó, cậu ấy muốn làm gì vậy? Chúa tể biển cả còn muốn bắt thêm cá sao?"

"Tớ vẫn chưa nói xong mà, Lâm An Hinh vừa mới nhận quà mà Vương Dư Khải tặng thì đưa ngay cho người bạn tốt của cậu ấy, còn nói Vương Dư Khải nhờ cậu ấy giúp chuyển quà cho cậu ta. Các cậu đoán kết quả sẽ thế nào? Trong quá trình này thì bị Diêm Tuyết Kỳ bắt quả tang."

"Thật ngu ngốc, chẳng trách Diêm Tuyết Kỳ muốn gây phiền phức cho cậu ấy. Nhưng sao cậu lại biết?"

"Cậu không xem trên diễn đàn sao? Diêm Tuyết Kỳ đăng bài viết trên diễn đàn đó."

"Để tớ lên xem." Người đó lôi điện thoại ra, nhanh chóng mở diễn đàn: "Không đúng, hình như đảo ngược lại rồi."

"Thật sao?"

"Các cậu xem đi, một người bạn nào đó của Lâm An Hinh đăng bài viết nói rằng cậu ta từng hỏi Lâm An Hinh. Còn nói bản thân Lâm Anh Hinh cũng rất bất ngờ, cậu ấy luôn tưởng người Vương Dư Hải thích là bạn tốt của mình và chỉ tìm cậu ấy để chuyển lời."

"Vấn đề là có người tin, hầy, có rất nhiều người đều ủng hộ Lâm An Hinh. Chỗ này, chỗ này nè, còn nói Lâm An Hinh ngốc nghếch đáng yêu."

Hoá ra là như vậy.

Nghe cuộc trò chuyện của mấy người đó, khóe môi Lâm Tích cong lên, đồng thời cũng rất bất ngờ trước hành động của Lâm An Hinh. Cuối cùng cô cũng biết nguyên nhân xảy ra chuyện hôm đó, nhưng cô không nói gì.

Cả trường học đều vô cùng hỗn loạn, đám người Từ Kiều Phượng chỉ cần tuỳ ý đi đến trường học tìm hiểu một chút là có thể biết Lâm An Hinh rơi xuống nước không hề liên quan gì đến cô. Nhưng bọn họ vẫn kiên quyết lựa chọn tin tưởng những lời nói dối của Lâm An Hinh, có lẽ không phải là tin tưởng mà là cố tình thiên vị.

Ở bên này, mấy nữ sinh đó vẫn đang tiếp tục mắng chửi. Lúc này dường như một nữ sinh trong số đó nhận ra sự tồn tại của Lâm Tích, người đó méo mồm, gọi bạn học đang muốn nói chuyện.

"Chúng ta chuyển sang chỗ khác nói chuyện đi." Nữ sinh đó khẽ nói, còn chỉ những người khác về phía Lâm Tích.

Mấy người họ nhìn thấy Lâm Tích, vẻ mặt cũng giống y hệt với nữ sinh trước.

"Đi thôi đi thôi, qua bên đó nói chuyện." Mấy người họ nhanh chóng rời đi, giống như trên người Lâm Tích có mầm bệnh phóng ra vậy.

Lâm Tích đã quá quen thuộc với hình huống như thế rồi.

Khi Lâm Tích vừa mới vào trường, cô cũng chung sống rất hoà hợp với mọi người và cũng có rất nhiều bạn. Nhưng từ khi sang học kỳ mới, trong diễn đàn trường bắt đầu xuất hiện rất nhiều lời đồn ác ý liên quan đến Lâm Tích. Họ nói rằng cô là đứa trẻ được gửi nhờ nhà người khác, nói cô là con của tội phạm SR và QJ, nói thành tích thi cử của cô đều là gian lận. Càng độc ác hơn là nói cô có mối quan hệ không được đứng đắn với ông chú sáu mươi tuổi trong phòng photo ở trong trường, cho nên lần nào cũng có thể biết trước bài thi và thi tốt như vậy...

Rõ ràng những lời đồn này vô cùng vô lý, nhưng luôn có người tin.

Những người bạn tốt dần xa cách cô, mà những người xung quanh cũng chỉ sợ tránh cô không kịp.

Mặc dù sau này nhà trường đã chứng minh tất cả là giả, hơn nữa đã xử lý tất cả tin trong diễn đàn. Nhưng những lời đồn này đã tạo ảnh hưởng không thể nào xoá sạch được.

Điều buồn cười là rõ ràng ngày trước nhà trường còn nói sẽ điều tra ra học sinh tung tin đồn và xử lý nghiêm khắc, nhưng ngày hôm sau dường như họ đã quên mất chuyện này, không nhắc đến dù chỉ nửa chữ.

Lâm Tích hít một hơi sâu, tăng tốc độ thu dọn sách vở vào trong cặp sách.

Ra khỏi phòng học, Lâm Tích lại đi một chuyến đến phòng thí nghiệm.

"Thưa thầy, lúc trước em có làm rơi đồ dùng ở trong phòng thí nghiệm." Ở bên ngoài phòng thí nghiệm, Lâm Tích nói với nhân viên quản lý phòng.

Từ trước đến nay thầy giáo luôn không nghi ngờ gì về lời nói của học sinh tốt cho nên nhanh chóng mở cửa để Lâm Tích đi vào.

Lâm Tích đi đến trước bàn thí nghiệm của mình, mở ngăn kéo ra, cô quả thật để vài cây bút dự trữ ở bên trong. Lâm Tích nhanh chóng bỏ bút vào trong cặp sách, đồng thời còn thuận tay lấy vài thiết bị mạch điện và dây điện thí nghiệm ở bên trong ngăn kéo đi.

Hầu như trong ngăn kéo của mỗi một bàn thí nghiệm đều có những linh kiện dễ bị hao tổn này, nhưng Lâm Tịch không lấy quá nhiều.

Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, Lâm Tích lại đi đến phòng giáo vụ.

Đám người Tống Khả Hân đã gọi điện cho trường học xin nghỉ dài hạn cho Lâm Tích từ trước, cho nên cô chỉ đi đến nói một tiếng là nhà trường đã để cô ra trường.

Khi đi ngang qua một cửa hàng, Lâm Tích kêu dừng xe lại.

"Cô chủ có chuyện gì sao?"

"Tôi đi mua một vài thứ cần mang theo khi ra khỏi nhà."

Người tài xế suy nghĩ một chút rồi dừng xe lại, Lâm Tích đi vào trong cửa hàng mua vài món đồ cần thiết. Cô còn lấy chút đồ ăn vặt cùng với đồ ăn có thể nhét đầy bao tử, sau đó quay về xe.

Về đến nhà, Tống Khả Hân kêu vệ sĩ riêng đến trước mặt mình và hỏi: "Đã gọi điện thoại từ trước rồi mà tại sao đi từ trường về đây lại tốn nhiều thời gian như vậy?"

Tống Khả Hân lo Lâm Tích cảm thấy có điều gì đó không đúng, bỗng nhiên thấy hối hận rồi không muốn đi.

"Thưa bà, đi được nửa đường thì cô chủ kêu dừng xe lại muốn đi vào cửa hàng mua chút đồ."

"Mua cái gì?"

"Cục sạc pin, quạt điện, một vài mỹ phẩm dưỡng da và một vài đồ ăn vặt như khoai tây chiên. Ngoài ra cô ấy còn mua một ít nước khử trùng, thuốc cảm cúm, thuốc tiêu viêm khử trùng và... Còn có vài món đồ chơi bằng lông nhung."

Nghe thấy lời nói của bảo vệ, ánh mắt Tống Khả Hân hơi lay chuyển: Mua những món này, xem ra Lâm Tích thật sự chuẩn bị đi về quê. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Tống Khả Hân yên tâm hơn.

"Ừm, tôi biết rồi. Anh đi xuống đi."

"Vâng."

Ở bên này, sau khi Lâm Tích quay về phòng thì không ra ngoài nữa.

Lâm Tích luôn ở trong phòng nên cũng không khiến những người khác nghi ngờ.

Ở trong phòng, Lâm Tịch làm những bình chai lọ tìm thấy thành thiết bị chảy ngược đơn giản. Sau khi xác nhận cẩn thận một lần thấy không có gì sai sót, lúc này Lâm Tích mới bỏ ớt nghiền nát và rượu vào trong đó rồi làm nóng nguồn điện.

Dung môi nhanh chóng bắt đầu sôi sùng sục, không ngừng bốc hơi và ngưng kết lại.

Đây là một quá trình chờ đợi lâu dài.

Lâm Tích ngẩng mặt lên nhìn gì đó chăm chú một chút, sau đó thu ánh mắt lại rồi lấy cục sạc pin mới mua ngày hôm nay, một vài thiết bị mạch điện và dây điện ở trong cặp sách ra.

Cô lấy tua vít và dao tạo hình để mở cục sạc ra, cấu tạo ở bên trong đơn giản hơn nhiều so với Lâm Tích nghĩ.

Lâm Tích chỉ mới nghiên cứu mạch điện một lần là đã nhanh chóng tìm thấy thiết bị hạn chế dòng điện an toàn, rồi cắt mạch điều khiển an toàn một cách dứt khoát, sau đó lại tháo cục sạc pin ra.

Lâm Tích mở mấy món đồ chơi phát ra tiếng bằng lông nhung ra, quả nhiên tìm thấy nam châm mà cô muốn ở bên trong loa phát tiếng.

Dựa theo số lượng đã được tính toán chuẩn chỉnh, Lâm Tích nối một đoạn ngắn vòng quanh nam châm.

Rất nhanh sau đó một máy biến thế loại nhỏ đã hoàn thành.

Lâm Tích ấn lên trên mặt của cục sạc ở trên máy biến áp loại nhỏ, rồi lại dấu hai đầu dây ở hai bên trái phải của UBS.

Làm xong tất cả những điều này, Lâm Tích khôi phục cục sạc thành hình dáng nguyên vẹn không hề tổn hại gì như ban đầu.

Cô ấn nút mở cục sạc, hai bên dây dẫn điện ở UBS nhanh chóng lóe lên ánh sáng mà dùng mắt thường cũng có thể thấy được.

Điện giật như vậy sẽ không chết, nhưng cũng đủ để giật ngã một người trưởng thành.

Lâm Tích cầm "dùi cui điện" tự chế lên, nở nụ cười hài lòng.

Sau đó cô lại chuyển ánh mắt sang thiết bị hồi lưu đơn giản kia.

Lâm Tích thay lon Sprite đã hết lạnh bằng một lon cocacola lạnh, bỏ thêm một ít rượu và tiếp tục lặp lại thao tác trước đó.

Quá trình lặp lại bốn lần, lâm Tích mới có được một chai dung dịch ớt cay nhỏ. Mặc dù nhìn nó không giống như trong tưởng tượng, bên trong còn có tạp chất nhưng cô đã làm tốt nhất rồi.

Cô tháo mấy chai lọ lộn xộn xuống, tiến lại gần miệng chai ngửi. Một mùi gay mũi xộc thẳng lên não.

"Có lẽ là được rồi."

Lâm Tích lau những giọt nước mắt chảy xuống vì bị dung dịch kích thích, đợi đến khi dung dịch nguội mới cẩn thận bỏ vào trong bình phun nước mà cô mua ở trong cửa hàng trước đó.

Cô nhìn trái nhìn phải, dán nhãn hiệu "nước dịu da" mà chủ quán đưa cho.

Hoàn hảo!

Lâm Tích bỏ những món đồ đó vào trong túi hành lý.

Cô do dự một chút, vẫn lấy dao tạo hình và kéo ra.

Sau đó cô cắt một lỗ hổng nhỏ ở nơi không hay để ý đến trong balo, nhét ít tờ tiền vào bên trong.

Cô kiểm tra lại mấy lần, chắc chắn không có sai sót mới kết thúc.

Làm xong những thứ này thì cũng gần đến nửa đêm rồi.

Lâm Tích đã buồn ngủ díp cả mắt lại, trèo lên giường mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Không biết qua lao lâu, những hình ảnh vụn vặt lại xuất hiện ở trong đầu Lâm Tích.

Trong giấc mơ, dường như cô đang ở trong một con ngõ nhỏ tối tăm. Cô đang liều mạng chạy, sau lưng vang lên tiếng ồn ào.

Trước mắt cô tối sầm lại, cô bị bắt rồi.

Lâm Tích ngã nhào xuống mặt đất, cố gắng lùi về phía sau, nhưng cô vẫn bị đám người ở trước mắt bao vây và ép đến góc tường.

Lâm Tích không nhìn rõ gương mặt của bọn họ, chỉ cảm thấy biểu cảm của ai cũng rất dữ tợn và đáng sợ.

Bọn họ đến gần cô, túm lấy tay chân của cô. Có người cố gắng đá mạnh mấy cước vào bụng cô, có người thì túm tóc cô và đập đầu cô liên tiếp vào tường, làm cô đau đến run rẩy cả người.

... Đừng mà! Cứu tôi với!

Lâm Tích muốn hét toáng lên, nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Có rất nhiều cánh tay vươn về phía cô.

Vào giây phút này giấc mơ dừng lại.

"Đừng mà..."

Lâm Tích hét toáng lên, bật dậy từ trong giấc mơ.

Lâm Tích co mình trong chăn, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy, đôi tay run bần bật kéo chặt tấm chăn.

Lúc này vẻ mặt Lâm Tích tái nhợt lại, sau lưng và trên trán toát đầy mồ hôi, trong đôi mắt màu trà tràn ngập vẻ hoảng sợ mãi không thể khôi phục được... Trong đầu cô không ngừng lặp lại những hình ảnh đáng sợ đó. Những hình ảnh ấy vô cùng chân thực, chân thực đến mức thậm chí không giống như trong giấc mơ.

"Cộc cộc cộc" Tiếng gõ cửa khiến Lâm Tích hoàn hồn lại.

Ngoài phòng vang lên tiếng của mẹ Lý: "Cô chủ đã dậy chưa ạ? Sắp phải lên đường rồi, bà chủ bảo cô nhanh chóng chuẩn bị rồi xuống dưới."

"Được rồi."

Hai mươi phút sau, Lâm Tích thu dọn đồ đạc xong, đeo hành lý lên lưng rồi đi xuống dưới tầng.

Nhìn thấy túi hành lý lớn sau lưng Lâm Tích, Trương Thuý kinh ngạc nói: "Sao cháu đeo túi lớn vậy? Cháu mang bao nhiêu đồ thế?"

"Chẳng phải bà nói phải ở quê mấy ngày sao?" Lâm Tích hỏi ngược lại.

Trương Thuý nhanh chóng phản ứng lại, sau đó gật đầu phụ hoạ: "Được rồi được rồi, mang nhiều hơn một chút thì mang, tránh để đến nơi đó lại thiếu cái gì."

Theo dự tính của bọn họ không phải là muốn để Lâm Tích ở quê mấy ngày, mà là muốn để cô ở nơi đó ít nhất mấy năm. Cô mang nhiều đồ hơn một chút cũng không sao.

Tống Khả Hân nhìn balo của Lâm Tích, không biết trong lòng bất an ở đâu. Vì vậy bà ta dặn dò người hầu ở bên cạnh: "Mẹ Lý, bà đi xem giúp nó một chút, tránh để nó mang sót đồ."

Mẹ Lý đồng ý, đi lên phía trước cầm lấy balo của Lâm Tích rồi mở ra kiểm tra.

Bên trong balo đa số đều là quần áo và sách vở, còn có cả một vài đồ ăn vặt, còn lại là mấy bình rửa mặt dưỡng da khi đi du lịch, sạc pin. Ngoài ra không còn món đồ nào khác, hơn nữa những đồ dùng này hoàn toàn yên tâm khi đi du lịch.

"Thưa bà chủ, cô chủ mang theo rất đủ đồ."

Tống Khả Hân gật đầu, bản thân cũng nhìn kỹ một lần rồi mới kìm nén sự bất an trong lòng xuống.

"Mang theo hết rồi thì đi thôi."

Trương Thuý đưa Lâm Tích chuẩn bị khởi hành.

Lúc này Lâm Dịch Trạch đi từ trên tầng xuống.

Vừa nhìn thấy Lâm Dịch Trạch, vẻ mặt của Lâm Tích liền thay đổi. Cô liên lục lùi về phía sau rồi ngã ngồi trên ghế sofa.

"Tiểu Tích, sao vậy?" Ánh mắt của mấy người đó tập trung về phía Lâm Tích, ngay cả Lâm Dịch Trạch ở bên đó cũng liếc nhìn Lâm Tích với vẻ lạnh lùng.

"Cháu... Cháu đói nên hơi choáng đầu. Chắc là tụt huyết áp rồi." Lâm Tích giải thích với vẻ mặt tái nhợt.

"Đói nên choáng đầu là chuyện nhỏ, bà có mang theo đồ lót dạ, lát nữa lên xe ăn." Trương Thuý nói rồi nhìn thời gian: "Không thể chậm trễ được nữa, không biết có bị kẹt xe không. Đi thôi."

Lâm Tích gật đầu, đi cùng với Trương Thuý lên xe của chú Lý.

Nhân lúc Lâm Tích lên xe trước, bản thân còn ở bên ngoài, Trương Thuý vỗ lên tay của Tống Khả Hân: "Sao vậy, có phải không nỡ không?"

Tống Khả Hân lắc đầu, nói ra sự lo lắng của mình: "Mẹ à, nếu như Lâm Tích nhận ra có gì đó không đúng và chạy ra khỏi thôn thì phải làm sao?"

Nhưng Trương Thuý lại không hề lo lắng: "Yên tâm đi, trên người con bé không tiền, cũng không biết đường thì chạy như thế nào được. Hơn nữa đâu phải con không biết thôn của chúng ta, nơi đó cách bến ga ngoại thành gần nhất mười mấy cây, không đi được đâu, đến khi con bé phát hiện ra thì cùng lắm chỉ làm ầm lên một trận. Mẹ đã nói với Trương Cường để ý nó thật kỹ rồi, qua một thời gian sẽ ổn định lại thôi."

Trương Thuý thấy mình an ủi có tác dụng, bà ta cũng không nán lại nữa mà lên xe.

"Tạm biệt mẹ, tạm biệt Tiểu Tích." Tống Khả Hân vẫy tay về phía hai người họ.

Lâm Tích cứng đờ nghiêng đầu sang chỗ khác, cố gắng giữ vẻ mặt bình thường. Cô cũng vẫy tay về phía mấy người ở ngoài xe, nói lời tạm biệt nhưng ánh mắt vẫn không dám nhìn về phía Lâm Dịch Trạch.

Thấy xe đã đi xa, Lâm Tích mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cơn ác mộng tối hôm qua lại xuất hiện trong đầu Lâm Tích một lần nữa.

Trước khoảnh khắc cơn ác mộng ấy kết thúc, xuyên qua bóng người cô nhìn thấy một gương mặt đứng ở phía xa xa sau đám người đó.

Là Lâm Dịch Trạch!

From TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play