Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Hứa Dịch trợn tròn mắt.
Gặp quỷ rồi!
Slutte ghét nhất là việc gần gũi với con người, nhưng bây giờ lại đang ngoan ngoãn nằm bên cạnh Diệp Oản Oản, móng vuốt bị cô ôm chặt cũng không nhào lên xé xác cô!
Nhưng hình như trạng thái của Diệp Oản Oản không đúng cho lắm thì phải?
Hứa Dịch chỉ vừa phát hiện Diệp Oản Oản khác thường thì đã có một cái bóng vọt nhanh tới trước, bế Diệp Oản Oản đang nằm trong lòng hổ trắng lên.
"Đi mời Tôn tiên sinh."
"Vâng!" Hứa Dịch vội vàng xông ra ngoài.
Lỡ như Diệp Oản Oản có mệnh hệ nào, sợ rằng tất cả người ở Cẩm Viên đều phải chôn theo cùng.
Nửa giờ sau, toàn bộ Cẩm Viên đèn đuốc sáng trưng.
Tất cả người giúp việc run rẩy đứng thành một hàng trong phòng khách, ngoài sân có một chiếc xe màu đen dừng lại, một ông lão tóc bạc được một người trẻ tuổi đỡ xuống xe.
Hai người dưới sự dẫn đường của Hứa Dịch bước nhanh vào nhà.
Toàn bộ Cẩm Viên như thể bị bao phủ một tầng mây đen.
Lúc Tôn tiên sinh và đệ tử của mình tới nơi thì thấy một cô gái nằm trên giường, mà Tư Dạ Hàn đang ngồi ở mép giường, một bàn tay của anh đang bị cô gái kia nắm chặt.
Sau khi thấy rõ khuôn mặt của thiếu nữ, sắc mặt của đồ đệ Tôn lão đột nhiên đỏ lên.
Cô bé này thật xinh đẹp, cho dù đang mang bệnh, yếu ớt nằm trên giường cũng đẹp không gì sánh bằng, khó trách vị gia chủ khát máu trong truyền thuyết này lại sốt sắng như vậy.
Thật đúng với câu hồng nhan bạc mệnh, cũng không biết vì sao cô bé này lại bị bệnh nặng như vậy.
"Phiền Tôn tiên sinh."
Tư Dạ Hàn vừa nói vừa cố đem tay của mình rút ra.
Nhưng chỉ cần anh hơi nhúc nhích, cô gái trên giường lại nhíu mày đau đớn, càng ôm chặt hơn nữa, như thể anh chính là khúc gỗ duy nhất để cô bám vào.
Tư Dạ Hàn nhìn về phía Tôn tiên sinh: "Như vậy có thể bắt mạch được không?"
Tôn tiên sinh ho nhẹ một tiếng: "Sợ rằng không được, sẽ ảnh hưởng đến kết quả chẩn mạch."
Ông ấy còn tưởng vị gia chủ trẻ tuổi này không cách nào ngủ được, cơ thể không nhịn được nữa nên mới gọi ông ấy tới, không ngờ người bị bệnh lại là một cô gái.
Tư Dạ Hàn do dự trong chốt lát, sau đó dùng một ít lực rút tay của mình ra, nhẹ nhàng đặt tay của Diệp Oản Oản lên gối.
Khi anh vừa rút tay ra, nước mắt của thiếu nữ đột nhiên lăn xuống.
Tôn tiên sinh không dám thờ ơ, không để học trò của mình chẩn mạch mà đích thân ra tay.
Lần này thời gian bắt mạch khá dài, học trò của Tôn lão vô cùng khẩn trương, nghĩ rằng không biết đây là bệnh gì mà khiến sư phụ mình chẩn mạch lâu như vậy.
Tôn tiên sinh xem mạch ba lần, cuối cùng mới nhìn về phía Tư Dạ Hàn, nói: "Tư tiên sinh yên tâm, vị tiểu thư này chỉ bị sốt nhẹ, chỉ cần uống thuốc hạ sốt sẽ khỏi bệnh."
Sau khi Tôn tiên sinh chẩn bệnh xong, Tư Dạ Hàn nhìn khuôn mặt đau đớn và hàng nước mắt lăn dài của cô gái trên giường, lập tức đưa tay cho cô ôm lấy, sau đó nhìn về phía Tôn lão, đáp: "Để đề phòng lỡ như, phiền Tôn tiên sinh ở tạm lại đây một đêm."
Nghe được cuộc hội thoại của hai người, tròng mắt của đồ đệ Tôn lão cũng sắp rớt xuống rồi. Còn tưởng là bị bệnh gì, hóa ra chỉ là lên cơn sốt.
Loại bệnh này chỉ cần một cái nhiệt kế và một chút thuốc hạ sốt là đủ rồi, anh ta lại mời thần y Tôn Bách Thảo đã ẩn cư nhiều năm tới đây, còn nhờ quan sát một đêm?
Cậu ta há miệng muốn nói gì đó, Tôn tiên sinh lại nhìn cậu ta lắc đầu một cái, ra hiệu cho cậu ta không cần nhiều lời.
Tiếp đó, Tôn lão đứng dậy gật đầu: "Vậy thì làm phiền Tư tiên sinh rồi."