Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Gã hề Jason và những người khác của Thí Huyết Minh vẫn ung dung đứng đó, một đám người cười tương đối quỷ dị làm sự bất an của Hứa Dịch càng lúc càng lớn dần.
Nhìn hai người liên tục ra chiêu, gã hề Jason vô cùng đồng tình: "Chậc... đúng là ngây thơ... Lại muốn tìm ra sơ hở của Eugene..."
Trong chớp mắt, Tống Tĩnh và Eugene đã so hơn trăm chiêu.
Nhưng mà Lưu Ảnh lại không vui mừng chút nào, ngược lại sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
Tên biến thái kia từ đầu đến cuối đều đang chơi trò mèo vờn chuột với Tống Tĩnh, mỗi lần ngón tay sắt nhọn ra chiêu sẽ làm cơ thể Tống Tĩnh nhiều hơn một vết thương.
Mỗi miệng vết thương kia đều xuyên qua da thịt, đâm vào lục phủ ngũ tạng, tuy không gây nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại làm người khác đau đớn vạn phần, sống không bằng chết...
Trong vòng vài phút ngắn ngủi, cơ thể Tống Tĩnh đã bị máu tươi nhuộm sạch!
Quần áo màu đen không thấy vết máu, nhưng dưới chân đã bị máu đỏ nhuộm đầy.
Càng khiến họ không cách nào tin hơn nữa là, tuy gã biến thái này đã so hơn trăm chiêu thế nhưng chưa từng lộ ra thực lực chân chính.
Sắc mặt Lưu Ảnh âm trầm, giãy giụa muốn xông lên, nhưng vừa động đậy đã bị sự đau đớn làm co rụt lại, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, hô hấp trở nên gấp gáp: "Mau! Ngăn Tống Tĩnh! Tên súc sinh kia chỉ đang vờn cậu ấy!"
Nhưng mà, giọng Lưu Ảnh phát ra, một tiếng "phốc" nữa đã vang lên, khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Tống Tĩnh bị tay Eugene móc bụng, đau đến muốn ngất đi, cậu ta lại mau chóng ngồi dậy, mặc kệ máu tươi đang chảy, lung lay vọt lên lần nữa.
Hiện giờ Tống Tĩnh đã như nỏ đã hết đà, mới vừa định lên tiếp, đối phương lại dùng trò cũ đâm bụng cậu ta.
"Đủ rồi!" Hai nắm đấm Lưu Ảnh bị siết mạnh tới chảy máu, đôi mắt y đỏ ngầu.
Đôi mắt những đội viên khác cũng đỏ lên, gào rống muốn xông lên.
"Đừng... đừng tới đây..." Tống Tĩnh biết những người khác lao lên chẳng khác nào chịu chết, còn không bằng để cậu ta kéo dài một ít thời gian. Vì thế, cậu ta lại lần nữa dùng hết toàn lực nhào qua phía Eugene.
Eugene đã chán trò mèo vờn chuột rồi, mỗi chiêu đều khiến người khác sợ hãi, máu thịt trên người Tống Tĩnh gần như đã be bét cả...
"Chậc... Trình độ chỉ có vậy thôi sao? Không thú vị..."
Eugene mất hứng lẩm bẩm một câu, con ngươi hiện lên một tia chán ghét. Cùng lúc đó, ngón tay gã nhắm vào ngực của Tống Tĩnh, muốn móc tim của đối phương.
"Đội... đội trưởng... Tôi xin lỗi..." Tống Tĩnh nhìn thoáng qua đội trưởng và các đồng đội của mình lần cuối cùng, áy náy mấp máy môi.
Phía chân trời quay cuồng đến kịch liệt, trong không khí chỉ còn sót lại mùi máu tươi, tất cả mọi thứ lâm vào một trận tĩnh mịch...
Đúng lúc này, trong tiếng gió gào thét truyền tới giọng nói quyến rũ tà mị của cột cô gái:
"Tiểu tử áo đen, đánh vào vân môn, trung phủ, khí hộ."
Đại não của Tống Tĩnh đã sắp buông lỏng, chỉ còn một tia thanh tĩnh cuối cùng không cam lòng chết đi như vậy.
Đột nhiên nghe thấy âm thanh này, cậu ta theo bản năng dùng chút sức lực cuối cùng, không né mà tiến tới, nhanh chóng đánh vào ba huyệt vị kia của gã ta.
"A!" Một tiếng hét đau đớn.
Lại không phải của Tống Tĩnh, mà phát ra từ miệng tên biến thái Eugene kia.
Eugene giống như phải chịu sự đau đớn kinh khủng nào đó, liên tục che bả vai lùi về sau mấy bước, cứ thế Tống Tĩnh tránh thoát một kích chí mạng.
----------- Hết quyển 2 -----------