Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Oản Oản vốn không tin mình bị nghiện, đương nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều, cô chỉ biết cuối cùng mình cũng được tự do rồi.
Sau khi rời khỏi đó, cô lập tức muốn đi tìm Cố Việt Trạch, nhưng thứ chờ đợi cô lại là hàng loạt biến cố động trời.
Ba bị đuổi khỏi công ty, xe cộ nhà cửa cũng bị mất hết. Trong một đêm, cô từ một thiên kim trở thành một kẻ nghèo khổ, mà vị hôn phu của cô lại trở thành bạn trai của Diệp Y Y.
Kiếp trước, sau khi biết được chân tướng, cô đã từng cố gắng muốn vạch trần bộ mặt thật của Diệp Y Y, đáng tiếc đối phương ngụy trang quá tốt, cô không tìm được sơ hở gì cả.
Nhưng cô vô ý muốn tra được một bí mật kinh người.
Đột nhiên nhớ lại quá nhiều việc cùng lúc, đầu của Diệp Oản Oản như bị kim đâm vào vậy, cô dựa vào sofa, dần cảm thấy khung cảnh xung quanh trở nên mờ mịt.
Đại khái bởi vì mưa lớn, nhiệt độ bất chợt hạ thấp, cơ thể của cô phát run từng trận, lồng ngực nặng trĩu như đổ chì, hô hấp càng ngày càng nặng nề.
"À uồm!"
Bên tai truyền tới tiếng gầm của hổ trắng, mí mắt của Diệp Oản Oản run rẩy, muốn tỉnh lại, nhưng ý thức như bị dính chặt trong vũng lầy vậy, không cách nào thoát ra được.
Slutte vốn còn cách xa Diệp Oản Oản không biết đã đến bên cạnh cô từ lúc nào.
Nhìn hai gò má đỏ ửng và hô hấp dồn dập của người nằm trên thảm lông, hổ trắng đi quanh cô vài vòng.
"À uồm!"
Lại là một tiếng rống nữa, cô gái nằm trên thảm vẫn không hề có chút động tĩnh nào.
Nhóm người hầu trong nhà nếu không có lệnh sẽ tự giác không bước đến phòng khách, huống chi hổ trắng còn đang rống dữ dội như vậy, càng sẽ không có ai ngu ngốc chạy đến đây chịu chết.
Hổ trắng rống mấy tiếng, lại vòng quanh cô thêm vài vòng. Cuối cùng, nó bước đến gần cô, nằm xuống bên cạnh Diệp Oản Oản, dùng cơ thể mình bao bọc cơ thể của cô gái lại, đuôi hổ dài che đi bắp chân lộ ra bên ngoài của cô.
Sấm sét vạch ngang trên bầu trời, chiếc xe màu đen như u linh vẫn chạy bình thường trong giông bão.
Nhìn theo kính chiếu hậu, Hứa Dịch bất an nhìn khuôn mặt lạnh băng của Tư Dạ Hàn.
Anh ta còn tưởng hôm nay ông chủ sẽ không về nhà, không ngờ vừa mới tám giờ ngài ấy đã rời khỏi tiệc.
Anh ta biết việc ông chủ kiêng kị nhất chính là mất đi khống chế.
Bây giờ Diệp Oản Oản càng ngày càng khiến người khác nhìn không thấu, bất luận là việc cô làm hay là con người của cô.
Nếu Diệp Oản Oản thật sự yên phận thì tốt, nhưng ngay cả anh ta cũng nhìn ra việc Diệp Oản Oản đang cố dò xét ranh giới cuối cùng của ông chủ.
Một khi đụng tới ranh giới cuối cùng, cho dù Diệp Oản Oản có ngụy trang tốt đến bao nhiêu sợ rằng cũng vô dụng.
Rất nhanh, xe đã về đến Cẩm Viên.
Trong phòng khách yên tĩnh đến quỷ dị, ông chủ cố ý để Slutte ở nhà, dựa theo tính cách của Diệp Oản Oản, hẳn phải nên phấn khích chơi đùa cả đêm, nhưng lúc này bên trong lại không có chút động tĩnh nào cả.
Hứa Dịch nhận lấy áo khoác từ tay Tư Dạ Hàn, sau đó nghi ngờ theo chân anh vào trong phòng khách.
Hai người vừa mới vào phòng khách, liền thấy một đoàn màu trắng bên nằm trên sàn nhà bên sofa, mà Diệp Oản Oản lại đang co ro cuộn tròn trong lòng của Slutte, hai tay ôm chặt chân nó, trong miệng phát ra tiếng nỉ non nhè nhẹ: "Mẹ..."
"À uồm!" Nghe được tiếng bước chân, Slutte đang bị Diệp Oản Oản ôm chặt lập tức rống lên một tiếng.
Nhân loại ngu xuẩn! Còn biết trở về à! Vợ của ngươi sắp xong rồi kìa!