Edit: Bạch Linh
Thuận lợi học xong hai tiếng, Diệp Oản Oản cảm thấy vô cùng thỏa mãn, tiếp tục về phòng tự mình luyện tập.
Diệp Oản Oản đắm chìm trong đại dương kiến thức, đảo mắt tới khuya.
Ừm, đến thời gian trả học phí rồi.
Tuy rằng vừa nãy cô nói "Thành giao" với khí thế ngút trời, nhưng thật ra cô vẫn hơi sợ hãi.
Đặc biệt lần này Tư Dạ Hàn còn nói câu "Tôi chỉ là người đàn ông bình thường".
Tư Dạ Hàn không thúc giục, Diệp Oản Oản chờ đến sốt ruột, cô không biết hai người sẽ ngủ phòng nào, vì thế liền gọi điện thoại cho anh.
Cùng lúc đó, phòng làm việc.
Hứa Dịch đang báo cáo công việc như thường lệ.
Một lát sau, Mặc Huyền cũng đến: "Cửu gia, ngài gọi tôi?"
Chưa tới giờ ngủ của Cửu gia, sao lại gọi y đến sớm vậy?
Tư Dạ Hàn nâng mắt, nhìn về phía Mặc Huyền, nói một câu: "Kể từ hôm nay, cậu tạm thời không cần đến nữa."
Mặc Huyền ngẩn người: "Hả, không cần đến? Vậy bệnh của ngài..."
Hứa Dịch đang đọc văn kiện cũng kinh ngạc.
Trạng thái của ông chủ trong khoảng thời gian này không tốt cho lắm, sao đang yên đang lành lại đột nhiên không cho Mặc Huyền đến nữa?
"Ông chủ tìm được bác sĩ tốt hơn ư?" Hứa Dịch hỏi.
Mặc Huyền nhíu mày. Không phải y khoe khoang, nhưng trên phương diện thôi miên này, y nhận thứ hai thì tuyệt đối không ai dám nhận thứ nhất, hẳn là không có khả năng tìm được bác sĩ tốt hơn.
Lúc này, di động Tư Dạ Hàn đột nhiên vang lên.
Hai người nhìn nhau, trên màn hình hiện tên người gọi là Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản đang ở nhà sao lại gọi điện thoại?
"Ừm... Tư Dạ Hàn, em muốn hỏi anh... Lát nữa em sang chỗ anh hay là anh sang phòng em ngủ đây?"
Bởi vì thư phòng cực kỳ yên tĩnh, thế nên giọng của Diệp Oản Oản vô cùng rõ ràng, hai người nghe xong đều hơi sửng sốt.
"Tôi xử lý xong việc sẽ tới tìm em."
Tư Dạ Hàn cúp máy, sau đó nhìn về phía Mặc Huyền, tiếp tục nói: "Tiền lương của cậu vẫn như bình thường, lúc nào cần tôi sẽ bảo Hứa Dịch gọi cho cậu."
Nói xong liền bảo hai người đi ra ngoài.
Tận khi Mặc Huyền đã ra khỏi thư phòng vẫn còn thấy khó hiểu: "Chuyện này là sao vậy?"
Hứa Dịch đồng tình vỗ vai y: "Cậu còn chưa hiểu sao? Hiện giờ Diệp tiểu thư đang học ngoại trú, ở tại Cẩm Viên. Ý là ông chủ đã có người ngủ cùng, cậu tạm thời không cần đến nữa."
Sắc mặt Mặc Huyền tối sầm: "Sao tôi cứ cảm thấy câu này của cậu hơi kì kì..."
Sao cứ có giác mình bị bỏ rơi vậy...
Mặc Huyền trầm ngâm nói: "Thật ra tôi cảm thấy rất ngoài ý muốn, không ngờ lần này Diệp Oản Oản lại yên phận, hơn nữa đột nhiên thức thời như thế, việc này không giống tính tình của cô ấy cho lắm. Tôi còn tưởng rằng sau lần Cửu gia mất khống chế chạm vào cô ấy, cô ấy sẽ làm loạn lên, ai ngờ cô ấy lại bình thường như không có gì cả."
Chỉ sợ có điều gì đó khác thường...
Hứa Dịch đương nhiên biết y đang nghĩ gì: "Không cần quan tâm cô ấy có thông suốt hay không. Nếu cô ấy có nghĩ trốn hay không cũng chẳng có gì khác nhau, dù sao Cửu gia cũng sẽ không thả cô ấy đi. Nếu cô ấy muốn làm thương tổn cửu gia, chỉ sợ là mơ tưởng hão huyền."
Mặc Huyền thở dài: "Haiz, tạm thời không đến cũng được, cuối cùng tôi cũng có thể nghỉ ngơi rồi. Lúc tôi không ở đây, cậu nhớ quan sát trạng thái của Cửu gia rồi báo lại cho tôi, nói không chừng cô gái kia có thể giải quyết khúc mắc của Cửu gia đó."
"Tôi biết rồi." Hứa Dịch trả lời.