Edit: Bạch Linh

Phải mất một hồi Diệp Oản Oản mới thông suốt.

Vì sao Tư Dạ Hàn có thể dùng cái khuôn mặt cao ngạo băng lãnh đó để nói ra câu "Ngủ cùng tôi mỗi đêm" chứ?

Người nào không biết còn tưởng cô và anh làm việc gì đó mờ ám đấy! Trên thực tế hai người chỉ thảo luận học bổ túc môn toán một cách thuần khiết mà thôi.

Diệp Oản Oản vất vả lắm mới lấy lại tinh thần từ cơn khiếp sợ, cô xoa xoa cánh tay. Được dạy hai tiếng, lại phải trả tám tiếng thù lao, học phí này có phải phải quá đắt hay không?

Gian thương!

Môn toán của cô quả thật quá kém, nhưng chưa kém tới mức đó đâu!

Diệp Oản Oản cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị vũ nhục, vì thế mới hỏi: "Có phải có chỗ nào đó không đúng hay không? Vì sao anh cho em hai tiếng, em phải cho anh tận tám tiếng?"

Tư Dạ Hàn ra vẻ giao dịch này có hay không cũng chẳng sao cả: "Em có thể từ chối."

"Em..." Diệp Oản Oản lập tức không còn gì để nói.

Lúc này, Tư Dạ Hàn trong mắt cô quả thật chính là học thần kim quang lấp lánh, có thể thi đậu Đế Truyền hay không phải dựa vào anh, cô không dám buông bỏ.

Diệp Oản Oản rối rắm suy nghĩ, cô lại hỏi câu trước kia thêm một lần nữa: "Vậy... vậy ngủ kia.... là ngủ trên mặt chữ sao?"

Cô nhớ đến lần ngủ ở trường học, còn có lần ở nhà cũ nữa, đều chỉ là ôm ngủ đơn thuần trong chăn thôi. Nếu là kiểu ngủ đó, vậy thật ra cô cũng không mệt, dù sao cô cũng ngủ, chỉ khác là phải ngủ bên cạnh một người mà thôi.

Diệp Oản Oản nghĩ vậy nên đã thoáng yên tâm hơn.

Tư Dạ Hàn buông chén trà trong tay xuống, đồng tử nhuốm màu bóng đêm chậm rãi nhìn về phía cô, nhàn nhạt đáp: "Việc này tôi không chắc chắn, dù sao tôi chỉ là một người đàn ông bình thường."

"..."

Trong đầu Diệp Oản Oản hiện đầy dấu than.

Không cần phải khiêm tốn! Trong lòng tôi, ngài căn bản không phải con người đấy!

"Em suy nghĩ đi." Tư Dạ Hàn nói xong liền đứng lên.

Diệp Oản Oản vốn đang ngẩn người, thấy Tư Dạ Hàn đứng dậy, cô đột nhiên một bước vọt tới trước mặt anh, ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào mắt anh, kiên định đáp: "Thành giao!"

Tư Dạ Hàn cảm thấy hơi ngoài ý muốn: "Chắc chưa?"

Diệp Oản Oản gật đầu: "Chắc chắn, cũng chả phải lần đầu ngủ chung!"

Tư Dạ Hàn: "..."

"Mau mau mau, bắt đầu từ hôm nay đi" Diệp Oản Oản thúc giục.

Dù sao cô đã sớm ngủ cùng Tư Dạ Hàn, bây giờ tuổi tâm lý của cô đã hai mươi mấy, cũng không cần vì Cố Việt Trạch mà thủ thân như ngọc như kiếp trước nữa, cho dù ngủ thêm mấy lần nữa thì sao nào?

Đối với cô bây giờ mà nói, việc gì cũng không quan trọng bằng việc thì đậu Đế Truyền.

Nếu cô còn kén cá chọn canh, thế thì có khác gì kiếp trước đâu? Cô không thể lại lãng phí thời gian nữa!

Vì thế, Diệp Oản Oản ân cần giúp Tư Dạ Hàn dọn dẹp bàn làm việc, bày biện sách vở và đồ dùng học tập ra, sau đó lại pha cho Tư Dạ Hàn một ly trà.

Tư Dạ Hàn đứng ở một bên quan sát cô, dường như đang tìm tòi nghiên cứu một thứ gì đó.

Sắp xếp xong, Diệp Oản Oản ngồi nghiêm chỉnh y như học sinh tiểu học: "Thầy ơi, có thể học rồi!"

Tư Dạ Hàn ngồi xuống bên cạnh cô, không mở sách, một bàn tay nhẹ nhàng đỡ trán, trực tiếp nói: "Vậy tôi sẽ bắt đầu từ phần kiến thức hôm trước chưa nói xong cho em."

Diệp Oản Oản kinh ngạc chớp mắt, đã qua nhiều ngày như vậy, Tư Dạ Hàn vẫn nhớ phần kiến thức lần trước chưa nói xong ư?

Lợi hại!

Cho nên, lần đóng học phí này cũng được xem là lợi nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play