Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Oản Oản ngâm nước đá một hồi, chờ đến lúc run lẩy bẩy mới bò ra.
Từ lúc trùng sinh tới nay cô chưa đừng chịu loại tra tấn như này bao giờ, lần này đúng là liều mạng mà!
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Diệp Oản Oản đem tất cả những vật mình đã chuẩn bị mấy ngày này nhét vào vali, sau đó kéo những vật này về lại Cẩm Viên.
Đón xe đến Cẩm Viên đã là đêm khuya.
Diệp Oản Oản giao vali cho người giúp việc, sau đó hỏi: "A Cửu chưa về sao?"
"Oản Oản tiểu thư, Cửu gia vẫn chưa về." Người giúp việc trả lời.
Chân mày Diệp Oản Oản nhất thời nhíu chặt.
Vì hạng mục này, Tư Dạ Hàn luôn làm việc với cường độ cao suốt ba năm, trong khoảng thời gian gần đây, bởi vì là thời khắc mấu chốt cho nên mỗi ngày đều phải thêm việc, muốn ngủ ba tiếng mỗi ngày cũng là việc khó khăn.
Đây còn là trong tình huống Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm anh, tận dụng mọi cơ hội để anh nghỉ ngơi trong chốc lát.
Biết rõ cơ thể của anh nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ thành dạng gì, cô lại không có cách nào ngăn cản...
Diệp Oản Oản nằm trên giường, chờ đến rạng sáng nhưng Tư Dạ Hàn vẫn chưa về.
Cô thiếp đi một hồi, khi tỉnh dậy trời đã sáng hoàn toàn, bên người còn sót lại khí tức thanh lãnh quen thuộc.
Nhìn sắc trời đẹp đẽ bên ngoài cửa sổ, Diệp Oản Oản sực tỉnh, cô nhảy khỏi giường chạy xuống dưới lầu.
Ở cửa đã đậu sẵn mấy chiếc xe, một chiếc của Tư Dạ Hàn, những chiếc khác là của ám vệ.
Tư Dạ Hàn đang giao phó việc cho người trong Cẩm Viên, nói xong liền đi ra khỏi cửa.
Hứa Dịch đi nhanh hơn một bước, mở cửa sau ra, Lưu Ảnh và những người khác cũng lần lượt chuẩn bị lên xe.
Thấy Tư Dạ Hàn muốn đi, con ngươi của Diệp Oản Oản chợt co rút, cô lấy tốc độ nhanh nhất chạy như bay đuổi theo.
Ngay tại thời điểm Tư Dạ Hàn chuẩn bị bước lên xe, sau lưng đột nhiên lại bị một lực mạnh đụng phải.
Giây kế tiếp, một cảm giác mềm mại thơm mát ôm chặt lấy hông anh.
Tư Dạ Hàn sửng sốt một giây, sau đó chậm rãi xoay người.
Tóc tai của Diệp Oản Oản rối bời, trên người cô đang mặc đồ ngủ, dưới chân chỉ có một chiếc dép, sốt ruột thở hồng hộc.
"Không cho anh đi!"
Chân mày Tư Dạ Hàn nhíu lại: "Dép đâu?"
Đã đến lúc nào rồi còn quản dép với chả giày!
Diệp Oản Oản thở hổn hển, nắm chặt tay Tư Dạ Hàn, lo lắng lặp đi lặp lại: "Không được đi! Không nên đi công tác! Không nên đi nước B!"
Trong lúc nhất thời, tầm mắt của Hứa Dịch, Lưu Ảnh và những người khác đều rơi trên người Diệp Oản Oản.
Người giúp việc của Cẩm Viên thấy vậy thì vội vã giúp Diệp Oản Oản nhặt chiếc dép còn lại lên, đưa tới bên cạnh cô.
Tư Dạ Hàn đang muốn giúp cô xỏ vào, Diệp Oản Oản lại sốt ruột hất luôn chiếc dép còn lại ra xa: "Đừng để ý tới dép! Anh có nghe em nói không? Không nên đi nước B!"
Khoảng thời gian này, tâm tình của Diệp Oản Oản lên xuống vô cùng thất thường, nóng nảy dễ giận, Tư Dạ Hàn ngược lại đã quen rồi, chỉ nghĩ cô đang cáu kỉnh, anh an ủi: "Một tuần nữa anh sẽ về."
Diệp Oản Oản tức giận đến nghẹn họng.
Trở về cái rắm! Trở về nằm trên giường bệnh ấy hả? Chờ anh trở về thì cái mạng nhỏ của anh cũng sắp tèo rồi đấy!!
Diệp Oản Oản khóc thút thít ôm anh: "Không cho đi không cho đi, cơ thể em không thoải mái, em sắp chết rồi, anh muốn bỏ em một mình sao?"
Tư Dạ Hàn hơi nhíu mày: "Khó chịu ở đâu?"
Diệp Oản Oản lập tức đáp: "Đầu em choáng váng, hoa mắt chóng mặt, tứ chi vô lực, hô hấp cũng khó khăn, nhất định là sốt..."