Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Bà nội, Thấm Du hiểu, dù sao chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài."
Danh viên vốn còn muốn nói nữa, nhưng sợ nhiều quá hóa dở, vì vậy lúc này mới khéo léo tạm biệt lão phu nhân, sau đó rời đi.
Sau khi danh viện rời đi, trên mặt lão phu nhân đã khôi phục vẻ trầm ổn thường ngày: "Lão Chung, ông sắp xếp người điều tra thử đi."
Bà biết cháu trai mình tuyệt đối không phải là người hồ đồ, cho nên chưa từng hỏi qua thân phận của Diệp Oản Oản. Cho dù biết gia thế của cô và Tư gia chênh lệch rất nhiều, nhưng chỉ cần cháu trai thích, bà ấy liều mạng già này cũng sẽ ủng hộ quyết định của nó.
Điều tiên quyết chính là người phụ nữ này phải đối xử thật lòng với A Cửu!
Bà sẽ không dễ dàng tin một người ngoài, nhưng không có bức tường nào mà gió không lọt, nếu bà biết rồi vậy thì không thể ngồi im được.
"Vâng." Lão quản gia trả lời.
Đêm tối từ từ trôi qua.
Lão phu nhân trằn trọc suốt một đêm không ngủ.
Sáng hôm sau, quản gia dùng tốc độ nhanh nhất tra ra tài liệu bày trước mặt bà.
"Lão phu nhân, tôi đã phái người điều tra. Trong tư liệu Thấm Du tiểu thư có nói tới một loại ma túy, một khi dính phải sẽ nghiện suốt đời. Hai năm qua Diệp tiểu thư luôn ở Cẩm Viên, bác sĩ riêng của Cẩm Viên nói từng kiểm tra toàn thân cho Diệp tiểu thư, toàn bộ cơ thể của Diệp tiểu thư đều bình thường, hoàn toàn không có dấu hiệu sử dụng ma túy, có lẽ đây là tin đồn."
Thần sắc của lão phu nhân chậm rãi dãn ra một chút, ra hiệu cho ông ấy tiếp tục nói.
Chung quản gia nói tiếp: "Về phần lạm giao cũng hoàn toàn không có chứng cứ. Vòng quan hệ xã giao của Diệp tiểu thư rất đơn giản, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là trước khi Diệp tiểu thư quen Cửu thiếu gia, đích thị đã có một vị hôn phu. Nhưng mà không thể nói Diệp tiểu thư phản bội Cửu thiếu gia được, bởi vì lúc ở cùng Cửu thiếu gia, dường như Diệp tiểu thư cũng không tình nguyện..."
Đối với kết quả này, lão phu nhân có chút ngoài ý muốn, dù sao thì trước giờ cháu trai bà cũng không thích phụ nữ.
"Vậy lúc trước Oản Oản và A Cửu biểu hiện vô cùng thân mật là sao?"
"Chuyện này... Dù sao là người thì đều có tình cảm... Có lẽ sau khi sống chung, hai người đã dần dần nảy sinh tình cảm..." Chung quản gia cân nhắc chọn lời, trả lời bà.
Lão phu nhân hít sâu một hơi, trên trán bà in hằn vẻ mệt mỏi: "Tôi không yêu cầu gì đối với Oản Oản, cũng không để ý quan hệ của hai đứa nó. Nhưng nếu hiện giờ đã ở bên nhau, tôi chỉ cầu nó thật tâm đối xử với A Cửu."
Chung quản gia an ủi: "Từ khi Cửu thiếu gia yêu đương, đúng thật đã phát triển theo phương hướng tốt, vị Diệp tiểu thư kia nhìn cũng không giống người có tâm tư sâu.
Hôm nay tôi còn nghe Hứa đặc trợ nói, Diệp tiểu thư cố ý chạy tới công ty thúc giục Cửu thiếu gia ăn cơm. Ngài cũng biết, khi Cửu thiếu gia làm việc sẽ không để việc gì can thiệp vào, không ngờ Diệp tiểu thư lại có cách, dám đe dọa bắt Cửu thiếu gia ăn cơm, trên đường đến tổng công ty còn ở cạnh để Cửu thiếu gia được nghỉ ngơi trong chốc lát.
Cho nên nói con cháu tự có phúc của con cháu. Cửu thiếu gia có tổ tông che chở, lão phu nhân cũng có thể buông lỏng tinh thần."
Lão phu nhân chậm rãi thở nhẹ: "Chỉ mong là thế."
Trong một tuần này, Diệp Oản Oản đặt biệt chú ý đến hành tung của Tư Dạ Hàn, cũng giám sát sít sao tình trạng ăn uống và ngủ nghỉ của anh.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, ngày mai chính là ngày Tư Dạ Hàn phải đi công tác rồi.
Mấy ngày nay cô không có thời cơ và lí do nào thích hợp để ngăn cản anh cả.
Cô cẩn thận suy nghĩ, nếu chuyện không quan trọng, Tư Dạ Hàn có thể dung túng cô, nhưng chuyện lớn như vậy, không có khả năng sẽ mặc cho cô nghịch ngợm.
Thổi gió bên tai và mĩ nhân kế chắc đều không hiệu quả, cho nên đại khái cũng chỉ còn khổ nhục kế...
Diệp Oản Oản buồn bực lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng chỉ có thể cắn răng lấy đá trong tủ lạnh đã được mình chuẩn bị sẵn ra, đổ toàn bộ vào bồn tắm.