Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Diệp Oản Oản vừa nói vừa đưa ảnh cho Tư Dạ Hàn xem.

Người trong ảnh hình như là diễn viên hài nào đó, đang mặc một chiếc áo sọc vuông màu đỏ và một chiếc quần dài ống rộng màu xanh lá, trên mặt ông ấy đeo một cặp kính lớn, da dẻ ngâm đen, mất một chiếc răng cửa, hơn nữa còn là đầu trọc, hình tượng đúng thật một lời khó nói.

Diệp Oản Oản hưng phấn hỏi: "Sao sao? Có phải vô cùng an toàn không?"

Nào chỉ an toàn, sợ rằng cho dù đưa tới cửa cũng không em gái nào muốn đấy!

Hơn nữa nếu Tư Dạ Hàn mang hình tượng này thì tuyệt đối sẽ không có ai nhận ra được!

Quả thật quá hoàn mĩ!

Thời điểm Tư Dạ Hàn nhìn thấy tấm ảnh kia: "..."

Đại khái lương tâm của Diệp Oản Oản phát hiện một mĩ nhan thịnh thế như Tư Dạ Hàn mô phỏng theo tấm ảnh này đoán chừng có hơi khó khăn, vì vậy cô lùi một bước, nói: "Khụ, tóc có thể có..."

"Nếu anh ghét bỏ áo sơ mi đỏ quá lòe loẹt thì có thể đổi thành màu xanh lá cây."

"Anh cũng có thể không cần đeo kính... không được không được, ánh mắt anh quá trêu ngươi, không thể không có đâu..."

Thấy sắc mặt của Tư Dạ Hàn càng lúc càng khó coi, Diệp Oản Oản nuốt nước miếng, cô trịnh trọng nghiêm túc nói: "Bảo bảo à, em cũng không muốn đâu, ai bảo khuôn mặt anh nhìn quá giống người..."

Sắc mặt Tư Dạ Hàn như phủ một tầng băng mỏng: "Sẽ vượt quá giới hạn?"

Diệp Oản Oản vội xua tay nói: "Sao có thể! Tâm ý của bảo bảo đối với em chẳng lẽ em còn không biết sao! Anh xem, lúc em xấu xí nhất anh cũng không ghét bỏ em mà! Em chỉ sợ ba mẹ em không yên lòng mà thôi."

Diệp Oản Oản nói sắp rách lưỡi nhưng đối phương vẫn không có ý thỏa hiệp.

Đàm phán thất bại rồi!

Vạn Cảnh Danh Uyển.

Sau khi trở về chung cư, Diệp Oản Oản vẫn chưa có ý định từ bỏ.

"Ôi mà thân ái, anh nghĩ như vầy nè. Nếu anh vô cùng xấu, bên cạnh anh lại có một đại mĩ nữ, như vậy chắc chắn người khác sẽ nghĩ anh là người giàu có! Cảm giác này rất sung sướng luôn á! Ách, hình như có chỗ nào đó không đúng... anh vốn là người giàu có mà..."

Diệp Oản Oản quả thật đã tuyệt vọng.

Sau khi đưa Diệp Oản Oản tới cửa, Tư Dạ Hàn dứt khoát muốn rời đi, ngay cả vào cũng không muốn vào.

Diệp Oản Oản sốt ruột, vội chạy tới trước mặt Tư Dạ Hàn sau đó đẩy anh vào trong phòng: "Sao anh không nói lí lẽ vậy chứ! Em vì anh mà giả xấu nhiều lần như vậy, chẳng lẽ anh vì em một lần cũng không được sao?"

Tư Dạ Hàn bị đẩy ngã xuống sofa, đôi mắt anh híp lại, dường như muốn đứng lên. Nhưng mà không biết đã thấy thứ gì, anh lại đột nhiên bất động, mặc cho Diệp Oản Oản bày trò ác bá cưỡng ép dân nữ đè anh xuống ghế.

"Nếu tôi nói không được thì sao?" Tư Dạ Hàn dò hỏi, con ngươi lạnh lẽo mê người đến cực hạn.

Diệp Oản Oản bị nhan sắc này làm ngẩn người một giây, sau đó cô càng thêm kiên định với việc không thể để Tư Dạ Hàn gặp ba mẹ dưới bộ dạng này. Vì vậy, cô trực tiếp đẩy anh nằm xuống ghế, dùng một chân đè lên người anh: "Hôm nay anh muốn cũng phải theo, không muốn cũng phải theo!"

"Loảng xoảng!"

"Cộp!"

Sau lưng đột nhiên liên tiếp truyền đến hai tiếng động khác thường.

Trong lòng Diệp Oản Oản dâng lên một cảm giác không ổn, cô cứng ngắc quay đầu, sau đó lập tức thấy...

Hàn Tiện Vũ mặc đồ ngủ kinh sợ đứng trước cửa, dưới đất là một két bia...

Khiến cô tuyệt vọng hơn chính là bên cạnh Hàn Tiện Vũ còn có một người khác... Là Lạc Thần...

Đứa trẻ đáng thương ngây ngốc đứng yên như trời trồng, sấp kịch bản đáng nhẽ phải nằm trên tay cũng rơi loạn trên đất.

Cô... đậu má!

Chuyện qué gì ở đây!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play