Edit: Bạch Linh
Diệp Oản Oản chần chừ một lát, một lúc sau mới nói:"Khụ, là thế này. Trước đó vì tên tra nam Cố Việt Trạch kia nên quan hệ giữa em và ba mẹ vẫn luôn không tốt, nhưng lần này quay lại Diệp gia, em đã nói rõ ràng với ba mẹ, vì để bọn họ yên tâm, tin tưởng em thật sự nghĩ thông suốt, em đã nói chuyện của chúng ta với họ."
Diệp Oản Oản dừng một chút, quan sát biểu cảm của Tư Dạ Hàn, sau đó tiếp tục nói: "Hơn nữa từ lúc hai chúng ta kết giao đến giờ cũng đã hơn hai năm, thế nên, anh có muốn... cùng em đi gặp ba mẹ em hay không?"
Việc cô lo lắng nhất chính là một ngày nào đó chuyện của cô và Tư Dạ Hàn ngoài ý muốn bị ba mẹ phát hiện, lấy thái độ của Tư Dạ Hàn đối với ba mẹ cô, hơn nữa lỡ ba mẹ biết rằng trước đó cô bị cưỡng bách, hậu quả này cô quả thật không dám tưởng tượng.
Thế nên cô cần thiết phải tính đến trường hợp xấu nhất, nghĩ đến cách giải quyết nữa.
Nếu như Tư Dạ Hàn đồng ý, hơn nữa nếu như anh nguyện ý phối hợp, vậy thì không gì tốt hơn.
Diệp Oản Oản cảm thấy những tiếng ồn ào bên tai đều biến mất, toàn bộ lực chú ý đều dồn hết vào người đàn ông trước mắt.
Ngón tay đang nâng ly rượu của Tư Dạ Hàn dừng một chút, bởi vì ánh sáng của quán bar yếu, cho nên cô không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh.
Thời gian cứ trôi qua từng giây một...
"Không thể sao?" Diệp Oản Oản thấy vậy thì cô đơn hạ mắt xuống, trên mặt mang theo vẻ tịch mịch, "Tư Dạ Hàn, em đối với anh mà nói... có phải chỉ là một món đồ chơi hay không? Anh không vui thì nhốt em lại, vui vẻ sẽ thả em ra ngoài vài vòng...
Em biết anh không quá thích em có quan hệ thân thiết với những người khác, thậm chí là ba mẹ em... Nhưng mà... Nếu anh có thái độ như vậy, ba mẹ em sẽ cho rằng em bị người xấu bắt đi, tệ hơn nữa là cho rằng em bị giam cầm bao dưỡng..."
Tư Dạ Hàn trầm mặt.
Diệp Oản Oản càng nói càng ấm ức, gần như sắp khóc rồi: "Bọn họ là ba mẹ của em, cũng là ba mẹ vợ tương lai của anh đó, chẳng lẽ anh chỉ muốn chơi đùa với em, chưa từng nghĩ tới việc kết hôn với em sao?"
Sau khi được hai chữ "kết hôn", biểu cảm lạnh băng của Tư Dạ Hàn chợt dao động, ngay sau đó, anh đáp: "Có thể."
Gương mặt của Diệp Oản Oản rạng rỡ như hoa hướng dương bắt gặp mặt trời: "Hả? Thật ư? Vậy đến lúc đó anh có thể cải trang một chút được không, để cho xấu đi một chút, à không, trông hiền lương thục đức, à không, ý em là... Thoạt nhìn an toàn một chút!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Khuôn mặt vừa mới hòa hoãn đi vài phần của Tư Dạ Hàn lập tức giống như gió bắc gào thét, giọng nói cũng lạnh như kết thành băng, anh gằn từng chữ: "Trông tôi nhìn không được sao?"
Diệp Oản Oản vội vàng lắc đầu: "Sao có thể như vậy chứ! Nhưng anh cũng biết mà, từ sau chuyện của Cố Việt Trạch, ba mẹ em vẫn luôn sợ em bị lừa, quá đẹp trai quá có tiền đều sợ em khống chế không được, sợ đối phương sẽ vứt bỏ em hoặc vượt qua giới hạn gì đó, huống chi em còn tìm một người có khả năng phú khả địch quốc không ai sánh bằng như anh nữa!
Nếu như em trực tiếp nói cho bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ lo lắng tới mức không ngủ được mất!
Thế nên, em chỉ có thể tận lực để bọn họ yên tâm trước đã, em chưa thể nói trực tiếp thân phận của anh trước mặt bọn họ... Thế nên... Đành phải khiến anh ấm ức một chút..."
Tư Dạ Hàn gần như tức tới bật cười, dù vậy vẫn ung dung nhìn cô: "Em muốn an toàn thế nào?"
Diệp Oản Oản ranh mãnh lấy di động ra, đưa ra một tấm hình: "Giống như kiểu này này..."