Edit: Bạch Linh
Sau khi rượu cơm no say, Nhiếp Vô Danh đứng dậy: "Ông chủ, tính tiền!"
Ông chủ lập tức bước đến: "475 tệ."
Nghe vậy, Nhiếp Vô Danh gật đầu, nhìn về phía bốn người kia.
Bốn người kia cũng nhìn Nhiếp Vô Danh.
"Tiền đâu! Thanh toán kìa!" Nhiếp Vô Danh nói.
"Ồ..." Người đàn ông yêu nghiệt lấy từ trong túi ra một chồng tiền mặt, phần lớn là tờ năm tệ, Nhiếp Vô Danh cẩn thận đếm tiền, tổng cộng mới được có hai mươi mấy tệ.
Đạo sĩ có chút không tình nguyện lấy ra một tờ tiền hai mươi đồng mới tinh.
"Cậu thì sao?" Nhiếp Vô Danh nhìn về phía băng sơn mỹ nam.
"Đội trưởng, anh quên à, tôi là cộng sự của ông xã, ông xã diễn vai người chết, tôi khóc tang, bán mình chôn chồng. Đây là tiền chúng tôi kiếm chung nha!" Người đàn ông yêu mị dùng vẻ mặt rất đương nhiên nhìn Nhiếp Vô Danh.
Diệp Oản Oản vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh bên đó: "..."
Bán mình chôn chồng?
Cái cách kiếm tiền này...Lợi hại!
"Đệch!" Nhiếp Vô Danh chỉ vào ba người: "Ba người các cậu đúng là đồ phế vật! Tiền kiếm được hôm nay gộp lại không quá 50 tệ!"
"Gần đây làm ăn không khấm khá cho lắm, hôm nay chỉ có một người tìm tôi xem bói... Còn nói tôi nói không chuẩn, chưa đưa tiền cho tôi, hai mươi tệ này là tôi nhặt được trên đường..." Đạo sĩ có vẻ mạo tuấn tú thở dài một tiếng.
"Không cần tìm lý do!" Nhiếp Vô Danh phất tay ngắt lời, chỉ vào ngoại quốc dời gạch, "Nhìn xem Ái Tân Giác La Tiểu Điềm Điềm kìa, một ngày dọn năm nghìn viên gạch, kiếm lời nhiều như vậy, nhìn các cậu xem, diễn người chết, bán mình chôn chồng, diễn thần côn... Bà nó kiếm chưa được tới năm mươi, các cậu có mất mặt hay không, xấu hổ không, hổ thẹn hay không!"
"Phụt, Ái Tân Giác La Tiểu Điềm Điềm... Mỗi lần nghe thấy cái tên này, toàn thân tôi lại nổi da gà..." Đạo sĩ tà mị tướng mạo tuấn tú trộm nhìn về phía ngoại quốc dời gạch.
"Đội trưởng, tên anh đặt cho tôi, vì sao bọn họ đều cười vậy, rốt cuộc Ái Tân Giác La Tiểu Điềm Điềm nghĩa là gì?" Ngoại quốc dời gạch bày ra vẻ mặt không vui.
"Khụ khụ..." Nhiếp Vô Danh nhìn về phía ngoại quốc dời gạch, thấm thía nói, "Ái Tân Giác La Tiểu Điềm Điềm có nghĩa là cực kỳ uy mãnh, khí phách, bọn họ cười cậu là bởi vì cậu chưa đủ trình hold được cái tên này!"
Nghe vậy, ngoại quốc dời gạch gật đầu, nghiêm mặt nói: "Đội trưởng, tôi thích cái tên đầy khí phách này, chờ tôi kiếm được tiền, tôi mời anh đi ăn phân!"
Nhiếp Vô Danh: "...Cái này thì không cần."
Ái Tân Giác La... Tiểu Điềm Điềm?
Diệp Oản Oản rất muốn nói đậu má nó, đây là cái tên quỷ quái gì?
"Các cậu dây dưa xong chưa?" Ông chủ đứng ở một bên, sắc mặt có chút khó coi.
Mấy cái tên bệnh tâm thần này, chẳng lẽ không có tiền thanh toán sao?!
"Nói chuyện với đội trưởng của chúng tôi nhớ chú ý tới thái độ của ông." Vẻ lạnh lẽo trong mắt đạo sĩ chợt loé lên.
"Hừ, chạy tới quán cơm của tôi ăn chùa mà còn đòi thái độ nữa sao?" Không biết từ khi nào trong tay ông chủ đã có một con dao phay.
"Ông chủ, đừng xúc động." Nhiếp Vô Danh phất phất tay, nhìn về phía ngoại quốc dời gạch, "Tiểu Điềm Điềm, lấy tiền ra đi."
Nghe vậy, ngoại quốc dời gạch gật gật đầu, móc ra toàn bộ tiền trong túi.
"Còn nữa đâu? Lấy hết ra đi." Nhìn tờ mười tệ trong tay ngoại quốc dời gạch, Nhiếp Vô Danh cười nói.
"Đội trưởng, không có, đều ở chỗ này." Ngoại quốc dời gạch đáp.
"Không có?" Nhiếp Vô Danh ngây người, "Không phải cậu dọn năm nghìn viên gạch sao?"
"Đúng vậy, đều ở chỗ này, ông chủ nói năm nghìn viên gạch chỉ có ngần này thôi." Ngoại quốc dời gạch trả lời.