Edit: Bạch Linh
Đạo sĩ nhẹ nhàng buông cán cờ xuống, nhìn về phía người đàn ông yêu mị: "Tên gay chết tiệt này, bần đạo tính cho cậu một quẻ, mấy ngày sau cậu sẽ gặp phải một tai họa đổ máu."
Người đàn ông yêu mị lạnh giọng cười: "Đã coi mình thành đạo nhân thật rồi à, Tử Thần Côn!"
Sắc mặt tuấn tú của đạo sĩ hơi đổi, khóe môi treo lên nụ cười tà mị âm trầm: "Cậu... Muốn chết sao?"
"Ồ... Vậy muốn thử không?" Người đàn ông kiều mị thu lại dáng vẻ yểu điệu nãy giờ của mình, ánh mắt sáng lên như lưỡi dao sắc bén, so với lúc nãy tựa như hai người hoàn toàn khác nhau.
"Hoa Hoa, năm đó một mình tên đó huỷ diệt cả một quốc gia, tôi cảm thật cậu không nên thử đâu." Người ngoại quốc dời gạch tốt bụng nhắc nhở người đàn ông yêu mị.
"Ha? Mình cậu ta..." Người đàn ông yêu mị bị gọi là Hoa Hoa ôm bụng cười to, vừa muốn mở miệng nói gì đó, Nhiếp Vô Danh lại dùng tay gõ gõ mặt bàn.
"Tất cả yên lặng hết cho tôi." Nhiếp Vô Danh không kiên nhẫn nói.
Nghe thế, ngoại quốc dời gạch, người đàn ông yêu mị, còn có vị đạo nhân trẻ tuổi kia lập tức im bặt, thậm chí đến cả băng sơn mĩ nam cũng nghiêm túc nhìn về phía Nhiếp Vô Danh.
Nhiếp Vô Danh đảo mắt qua bốn người, lập tức hắng giọng, lạnh lùng nói: "Đoàn đội chúng ta là!"
"Tru Thần Hoàng Hôn!" Bốn người đồng thời đáp.
"Khẩu hiệu chúng ta là!" Nhiếp Vô Danh tiếp tục nói.
"Đồ ăn ngon không bằng sủi cảo, thú vị không bằng chị dâu, đội trưởng ăn sủi cảo, chúng ta chơi đùa chị dâu!"
"Đội trưởng, tôi không muốn chơi chị dâu... Người ta muốn chơi anh cơ!" Người đàn ông yêu mị nhào đến bên cạnh Nhiếp Vô Danh.
Nhưng mà, tên này chưa kịp dán vào người đã bị Nhiếp Vô Danh dùng ánh mắt lạnh băng dọa lui.
"Tiếp tục hô khẩu hiệu!" Nhiếp Vô Danh lại nói.
Bốn người lại nhìn nhau, chợt dùng bàn tay đánh nhịp, trăm miệng một lời: "Đội trưởng Tru Thần, phong lưu phóng khoáng, soái soái soái soái, mạnh mạnh mạnh mạnh!"
"Thấy mọi người đều thật thành thật, người làm đội trưởng tôi đây rất vui mừng." Nhiếp Vô Danh vô cùng hài lòng gật gật đầu.
Bên ngoài quán ăn khuya, ông chủ xem đến mức ngu người, đánh giá một bàn năm người kia.
Mà trong góc, Diệp Oản Oản đang dùng đũa kẹp thịt kho tàu, suýt chút nữa lại bị rớt xuống bàn.
Đầu năm nay các tổ chức bán hàng đa cấp càng ngày càng quái dị mà!
Sao lại có loại khẩu hiệu đáng xấu hổ như thế chứ, rốt cuộc làm thế nào mà hô lên được vậy?
Đều là nhân tài nha!
Không bao lâu sau, ông chủ bưng đồ ăn lên, sau đó rời đi.
Tên đạo sĩ chạy ra ngoài lấy một két bia vào, mấy người nhìn lên bàn đồ ăn, cả đám gấp tới độ không chờ được mà giơ đũa lên.
"Làm càn, đều buông hết đũa xuống cho tôi, quy củ của tiểu đội chúng ta là ai đẹp trai thì được ăn trước!" Người đàn ông yêu mị bỗng nhiên mở miệng.
Nghe vậy, vị đạo sĩ và ngoại quốc dời gạch thở dài, chỉ có thể thu đũa lại.
Nhiếp Vô Danh bắt chéo chân, chậm rãi gắp lên một miếng thịt kho tàu, ăn một miếng, sau đó nói: "Vẫn là sủi cảo ăn ngon."
Thấy đội trưởng ăn xong, mấy người khác mới nhanh chóng động đũa.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, số bia còn lại trong két chỉ còn một nửa.
Vẻ lười biếng trên mặt Nhiếp Vô Danh dần dần thu diễm lại, ánh mắt đảo qua bốn người còn lại: "Có tin tức chưa?"
"Vẫn chưa có tin tức chính xác." Người đàn ông yêu mị nghiêm mặt nói.
"Đội trưởng, vẫn còn đang điều tra, cần thêm thời gian." Đạo sĩ đáp.
Băng sơn mỹ nam lắc lắc đầu, tỏ vẻ cũng không có tin tức.
"Cậu thì sao?" Nhiếp Vô Danh nhìn về phía ngoại quốc dời gạch.
Nuốt miếng thịt kho tàu trong miệng xuống, ngoại quốc dời gạch ngay thẳng đáp: "Đội trưởng, hôm nay tôi bận dời gạch kiếm tiền... Không có điều tra."
Giữa lông mày Nhiếp Vô Danh hiện lên vẻ không kiên nhẫn: "Cho các cậu thêm ba tháng nữa, người tôi muốn nhất định phải tìm ra!"
"Đội trưởng yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!" Bốn người cùng đồng thanh.
Diệp Oản Oản trong góc nhìn mà tặc lưỡi, nghĩ thầm rốt cuộc mấy người này muốn tìm ai?
Chẳng lẽ là người nợ tiền họ sao?