Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 299: Săn Thú
Gió nhè nhẹ thổi lay động làn cỏ thảo nguyên dập dìu nhấp nhô như làn sóng biển. Trời nắng lớn, các loại động vật cùng thực vật có linh tính đều nhào ra, cố tranh lấy một mảnh đất để hấp thu tinh túy từ mặt trời chiếu xuống. Chỉ riêng một góc thảo nguyên vô danh phía đông là hoàn toàn yên tĩnh. Vân Trọng dán sát người dưới mặt đất, nhẹ nhàng trườn trườn, hai mắt trừng trừng nhìn về phía trước. Bỗng nhiên toàn thân hắn bật dậy, vung cây đại phủ nhảy phắt lên trên không trung, miệng vẫn không quên gào to hưng phấn:
- Lão tử tới đây…
Đứng ở trong bóng dâm của một tán cây, Văn Lục tỏa ra linh thức thấy cảnh như vậy thì lắc đầu cười khổ. Từ tháng trước, cả đội tu thuật giả trẻ tuổi Đại Việt đã bắt đầu công cuộc săn tìm linh thú hoàng. Cái tên to xác như con tinh tinh kia sau vài lần săn thú đâm ra “nghiện”, cuối cùng lấy thân làm mồi nhử dẫn dụ linh thú vào đại trận do Hương sát thủ bố trí.
Trước mặc Vân Trọng là một con kim ngưu toàn thân lưu chuyển quang mang màu vàng trông chẳng khác nào trâu vàng đất Việt. Còn chưa tới gần, Vân Trọng khoa chương khua loạn cây đại phủ song lưỡi, miệng hét lớn: truyện copy từ
- Chú em bé nhỏ… ngoan ngoãn khoanh chân chịu trói, nếu không đại ca đánh cho “biêu đầu.
Còn chưa đợi hắn nói xong, kim ngưu cũng đã phát hiện ra hắn. Lúc trước Vân Trọng dùng tuyệt chiêu ẩn nấp của cô nàng sát thủ dạy ới tiềm hành được gần tới con linh thú hoàng họ nhà trâu này mà không gây chú ý, giờ hắn la hét inh ỏi mà kim ngưu này vẫn không nhận ra thì đúng là trâu điếc rồi. Chỉ thấy hai mắt kim ngưu trở nên đỏ rực, lỗ mũi phun ra hai luồng khói khiến đám cây cỏ phía trước bốc khói ngùn ngụt. Toàn thân kim ngưu bỗng chốc căng phồng, sau hai nhịp hô hấp đã to như tòa nhà năm sáu tầng.
“Bùng…”
Khắp người kim ngưu bốc lên ngọn lửa màu tím khiến không khí xung quanh cũng nhộn nhạo một trận. Nó liếc về phía Vân Trọng đang hung hăng lao tới, miệng còn khẽ nhếch. Khinh thường… chính là khinh thường tuyệt đối. Vân Trọng tắt tiếng, “ách” một cái, cổ họng nuốt một ngụm nước bọt. Vừa rồi còn khoa chương hò hét “chú em bé nhỏ”, giờ nghĩ kỹ lại mới phát hiện kẻ bé nhỏ lại chính là mình, trông từ xa có khác nào con kiến đang loi choi dưới chân một con voi không chứ?
Thân hình Vân Trọng lập tức dừng lại giữa không trung, thu cây đại phủ lại, rụt đầu rụt cổ nói:
- Ha! Hiểu nhầm…!!! Là hiểu nhầm thôi… Hê hê, bác cứ tự nhiên ăn cỏ đi. Ta đi chỗ này một lát…
Nói xong quay người chạy biến, chốc lát đã nhấp nhô ở phía xa. Kim ngưu thoáng sửng sốt, tiếp đó đời nào chịu để Vân Trọng chạy mất, gầm lên một tiếng bốn vó dậm mạnh xuống đất khiến cả khu vực rung rung chao đảo.
“Uông…”
Tiếng gầm vọng lại, mặt đất như từng đợt sóng dồn tới khiến Vân Trọng dù đang bay là là mặt đất cũng phải lảo đảo xém chút ngã vập mặt xuống đất. Họ nhà “Ngưu” dù tốc độ chậm hơn họ nhà “Mã” nhưng khi toàn lực tăng tốc thì cũng cực kỳ kinh khủng, nhất là với thân hình khổng lồ như hiện tại, nó chỉ cần bước vài bước cũng bằng Vân Trọng cố sức cắm đầu cắm cổ chạy.
Tức giận, Vân Trọng hừ lạnh một tiếng, miệng lẩm bẩm:
- Muốn ăn lão tử? Không có dễ như vậy đâu.
Nói xong dưới chân hắn từ từ hiện ra một bóng ảnh màu tím. Đây đúng là thổ kỳ lân, thú cưng của Vân Trọng. Ban đầu mới được triệu hồi, khí tức khủng bố từ linh thú hoàng tỏa ra khiến bốn chân hắn run run một chặp, lập tức muốn đình công. Nhưng mà đời nào Vân Trọng chịu để nó yên, hai chân cắp lấy lưng thổ kỳ lần thúc dục, cả người lẫn thủ biến thành tản ảnh chạy vút đi. Trên mặt đất, thổ Kỳ Lân đúng là tốc độ đứng hàng vương giả, ngay cả kim ngưu là linh thú hoàng nhìn thấy một người một thú chạy biến phía xa cũng vô cùng tức giận, bốn vó như lần nữa nở ra, những sớ thịt cuồn cuộn đầy lực lượng như được ra tăng thiên phú thần thông nào đó khiến tốc độ của nó cũng ra tăng nhanh chóng. Mang danh là linh thú hoàng, đời nào chịu “hít khói” phía sau một con linh thú vương còn nhỏ. Tức giận… kim ngưu phi thường tức giận, mà họ nhà trâu tức giận chính là vô cùng đáng sợ.
Hai chạy một đuổi, thoáng chốc đã vượt qua cả mấy ngàn mét, bỗng nhiên kim ngưu dừng phắt lại. Danh tiếng linh thú hoàng cũng không phải là để làm cảnh. Không gian ở phía trước cực kỳ yên tĩnh, hơn nữa cảm giác của nó cũng cảnh báo cho nó thấy còn tiếp tục chạy sẽ phi thường nguy hiểm. Trí tuệ của linh thú hoàng đã không thua kém gì nhân loại, thậm chí nhiều linh thú còn giảo hoạt hơn nhiều so với nhân loại, bởi vậy kim ngưu đột ngột dừng lại cũng không ngoài dự đoán của đám người Văn Lục, đối phó tình huống này đội ngũ tu thuật giả trẻ tuổi có tới gần chục phương thức khiến linh thú hoàng cũng phải chấp nhận đau thương nhảy vào đại trận vây hãm của cô nàng sát thủ.
Kim ngưu đang muốn buông tha nhân loại đáng ghét trêu trọc nó, quay người dời đi thì biến cố xảy ra. Trong lúc mấy người Văn Lục còn chưa kịp thực hiện “phương án hai” thì Vân Trọng đã nhảy phắt từ trên lưng thổ kỳ lân xuống, vạch cái mông trắng hếu của hắn mà khoa trương ngoáy ngoáy về phía kim ngưu. Thổ kỳ lân bên cạnh thấy cảnh này thì sửng sốt, tiếp đó cũng hùa theo hắn đung đưa cái mông theo nhịp của Vân Trọng.
Cảnh tượng một thú một nhân loại lắc lắc mông như đánh theo nhịp nhạc trông thật quái dị khiến mọi người trố mắt nhìn. Văn Lục và Thủ Hộ Giả Lê bật cười, đúng là đánh giá con người không thể đánh giá từ bề ngoài. Tên to xác Vân Trọng tưởng như khù khờ chỉ biết đánh đấm kia hóa ra chỉ là cái vỏ bọc, ẩn chứa bên trong là một trí tuệ không thua kém gì một nhân tài nào. Hành động tưởng như vô thức của hắn bày ra lúc này lại vô cùng thích hợp. Đối tượng bị trêu đùa là kim ngưu thì máu nóng tràn lên đầu, gầm một tiếng xông tới.
Họ nhà ngưu luôn luôn dễ xúc động, nhất là Vân Trọng lại trắng trợn khinh thường nó khiến linh thú hoàng này không cách nào tha thứ ột nhân loại một linh thú trước mắt được. Nhưng mà nó cũng không để ý tới một chi tiết, chính là trước mặt Vân Trọng có một vạch nhỏ hình vòng cung có độ rộng chừng mười cm. Khi kim ngưu lồng lên thì Vân Trọng và thổ kỳ lân cũng cuống quýt vượt qua ranh giới nhỏ kia chạy thẳng về phía trước. Kim ngưu khi bước qua vạch nhỏ kia thì cảm giác nguy hiểm lại càng cảnh báo hắn nhưng là lúc này mọi việc không còn phụ thuộc vào quyết định của nó nữa rồi. Dưới chân kim ngưu là những đường nhỏ chạy ngang chạy dọc hiện ra một đồ hình kỳ quái. Đồ hình này bao phủ một diện tích rộng lớn tới vài km vuông, thỉnh thoảng tại những điểm giao nhau lại có một viên tinh thạch lấp lánh cung cấp năng lượng cho những vạch nhỏ này sáng lên.
Đang muốn quay người chạy trốn, toàn thân kim ngưu bỗng nhiên trấn động, một lực lượng vô hình đẩy ngược trở lại đồng thời những vạch nhỏ khắp nơi cũng bùng phát ra quang mang chói mắt, đại trận được khởi động.
Kim ngưu dĩ nhiên là không cam lòng chịu bị giam cầm, hai lỗ mũi phì phì ra những làn lửa màu tím, cả người như bùng nổ, hung hăng lao về phía sau giống như một chú bò tót chạy theo mảnh vải đỏ.
“Uỳnh…”
Uy thế vụ va đập khiến mặt đất trong phạm vi vài trăm km đều rung rinh một chặp. Bất quá điều này chẳng ảnh hưởng chút nào tới các thành viên tu thuật giả trẻ tuổi. Lúc trước mọi người tản ra phong tỏa cả một khu vực lớn, hiện tại con mồi đã bị vây hãm trong đại trận, mọi người đều thở phào chạy tới, chốc lát đã vây kín xung quanh đại trận tò mò đánh giá con linh thú hoàng bên trong. Vân Trọng càng đắc ý khoa trước vỗ vỗ ngực nói:
- Như thế nào là can đảm? Ta chính là can đảm… Như thế nào là tiêu sái, anh hùng… ta chính là anh hùng… ha ha…
Mọi người khinh bỉ nhìn hắn. Tên này càng ngày càng có xu hướng “tự sướng” quá đáng. Sau mỗi lần thành công, hắn không phun ra một tràng như vậy thì không chịu yên lòng. Ban đầu còn có những ánh mắt sùng bái từ các đệ tử nữ khiến Vân Trọng cả người lâng lâng như muốn bay lên mây. Hiện tại hắn vẫn còn “chiêu cũ ta dùng” bảo sao mọi người chẳng thèm để ý.
Đang lúc mọi người tưởng sắp thu phục được một linh thú hoàng nữa thì dị biến phát sinh. Chỉ thấy toàn thân màu hoàng kim của kim ngưu bỗng chốc toàn bộ chuyển sang màu tím, cả người bóng loáng, bùng nổ những lực lượng khiến mọi người dù đứng ngoài cũng phải biến sắc. Duy chỉ có ánh mắt dưới lớp mặt nạ bạc của cô nàng sát thủ là trở nên sáng ngời:
- Cuồng hóa! Không ngờ kim ngưu này có thiên phú thần thông là cuồng hóa. Không xong rồi, đại trận có lẽ không chịu nổi. Mọi người mau vào vị trí!!
Trong trận, kim ngưu gầm lên một tiếng, lấy thân mình cứng rắn va đập với đại những quang mang đại trận khiến cả vùng lung lay chao đảo. Đại trận cũng chớp nháy mấy lần mới hồi phục lại được trạng thái. Có nhiều viên tinh thạch đã bị vỡ vụn thành nhiều mảnh bụi, nhiều đường nhỏ sáng vụt tắt, đại trận có xu hướng bị phá, sức mạnh của kim ngưu sau khi cuồng hóa quả là kinh khủng. Mọi người cũng biết tình thế nghiêm trọng, nếu để con vật kinh khủng này xổng ra, thật không biết phải làm cách nào mới kìm hãm được nó. Ngoại trừ Văn Lục và Thủ Hộ Giả Lê, các đệ tử khác đều mau chóng đứng vào vị trí của mình. Nếu từ trên không nhìn xuống, đại trận mà Hương bày ra giống như một hình tròn to lớn khắc họa trên mặt đất. Nhìn kỹ thì ở ngoài những vòng chòn lại có ba mươi sáu vòng tròn nhỏ hơn dính sát với đại trận. Những vòng tròn nhỏ này có phạm vi chỉ vừa một người đứng, hiển nhiên là để ột đệ tử tu thuật giả Đại Việt đứng trong thi triển pháp thuật. Những đệ tử thừa còn lại đều tự động lựa chọn đứng bên cạnh những đệ tử đang thi pháp để phòng khi người kia đuối sức thì lập tức thay thế.
Ba mươi sáu đệ tử tu thuật giả đều là những tinh anh, vừa đứng vào vị trí của mình liền bắt đầu toàn lực thi triển pháp thuật. Những vòng tròn nhỏ dính sát đại trận dường như có những mối liên hệ kỳ lạ khiến cho các đệ tử có cảm giác được tăng phúc, lực lượng thi triển ra hùng mạnh hơn nhiều so với đơn thể thi triển.
“Oanh…”
Ba mươi sáu loạt công kích đều đổ dồn toàn bộ lên thân thể khổng lồ của kim ngưu làm nó gầm lên đau đớn. Sau đợt công kích đầu tiên, mọi người lại nhanh chóng thi triển đại hình công kích lần thứ hai. Cứ như vậy thì cho dù kim ngưu kia có mình đồng da thép cũng khó lòng tiêu thụ nổi. Đang lúc mọi người thở phào một hơi, bỗng nhiên kim ngưu trong đại trận ngửa cổ lên trời rống vang một chặp. Tất cả nhóm đệ tử tu thuật giả bên ngoài đều biến sắc. Tình huống này cả nhóm cũng đã gặp phải một hai lần, hiển nhiên là kim ngưu đang gọi đồng bạn tới ứng cứu. Cứ nghĩ tới một đàn trâu vàng óng như những tòa núi chạy rầm rầm tới, tất cả đều không tự chủ được mà lạnh hết cả sống lưng.
PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996