Chương 298: Tính Toán Sâu Xa
Văn Lục vốn dĩ từ lúc bước chân lên con đường của những tu luyện giả hắn đã một mực tâm niệm rằng thế giới này nhân tài và cả “quái tài” như cỏ mùa xuân. Chỉ cần ngươi sơ xảy một chút, tự ột chút, mũi chỉ cần chếch cao hơn trán thì lập tức chết thế nào cũng không biết. Bởi vậy hành động của Văn Lục từ trước tới giờ luôn luôn cẩn thận, phân tích chi tiết từng tình huống, từng đối thủ một, hòng kiếm ra những “con đường” tốt nhất ình và cho đồng đội bên cạnh.
Chỉ là Văn Lục vẫn không tài nào lường trước được những suy nghĩ xâu xa của những thiên tài trong các thế lực ở Địa Cầu Đại Hội Giới. Lần tập kích này của Huyết Tộc chẳng khác nào một hồi chuông cảnh báo hắn phải cẩn thận hơn gấp bội. Nhân tài trong các thế lực tham dự Địa Cầu Tu Luyện Giả Đại Hội quả nhiên không thể xem thường. Lúc trước Văn Lục đầu nóng lên đang muốn xông vào đánh đấm một trận đập cho Huyết Tộc và Thất Tình Môn te tua. Chỉ là một suy nghĩ chợt lóe lên, hắn phát hiện ra cho tới thời điểm này ngoài một đệ tử Nhẫn Giả ra tay thì mười thế lực cường đại khác đều án binh bất động. Không nói tới tiên môn đã bị “lão tiền bối tiên nhân” hạ phàm của họ tự tay kết liễu thì tám môn phái khác đều không có chút tung tích. Chẳng lẽ bọn họ lại có thể buông tha cho vật mang đầy sức hút thần kỳ là Hoàng Lệnh sao? Hiển nhiên không phải, mà là bọn họ đều hiểu rõ ra tay lúc này thì lợi đâu chưa thấy, chỉ thấy tổn thất trước mắt không có một thế lực nào chịu thấu được. Vậy chẳng bằng đến phút quyết định, khi mà Hoàng Lệnh thứ ba xuất hiện lúc đó mới chính thức là phân định thắng thua, kẻ nào cao tay thì cướp được nhiều.
Trong cuộc đụng độ giữa Thập Tam Phương Hồ lầy này, đứng thứ nhất của kỳ Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả lần trước, Nhẫn Giả ngoài dự đoán của các thế lực khác cử một vị đệ tử tài năng ra cướp đoạt. Chẳng lẽ bọn họ đều “ấm đầu” hết ư? Nghĩ như vậy là hoàn toàn sai lầm… bọn họ chính là đoán được các thế lực mạnh khác sẽ án binh bất động cho nên xuất bất kỳ ý làm ra hành động cao tay làm các phương thế lực không tài nào kịp phản ứng. Đợi cho các phương phản ứng lại hiển nhiên lúc đó bọn họ đã cao chạy xa bay rồi. Với tài ẩn nấp của Nhẫn Giả, muốn tìm được người mang lệnh bài chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Chỉ là bọn họ quá tự tin vào kỹ năng ẩn nấp “Hư Không” của mình, lại đánh giá thấp những “thú tài” trong giới linh thú cường đại, cho nên tổn thất mất một vị đệ tử. Nếu người đưa ra kế hoạch “ngoài tầm suy nghĩ” của các thế lực như vậy mà biết rõ được nhiều kỹ năng của các linh thú có mặt tại Thập Tam Phương Hồ, lại tính toán chu đáo hơn một chút có lẽ bọn họ đã đắc thủ.
Hiện tại các phương thế lực mạnh cũng không quá lo lắng đến việc Hoàng Lệnh thuộc thế lực nào. Hoàng Lệnh đầu tiên này dù thuộc vào thế lực cấp dưới nào thì cũng chỉ là để đối phương “trông giữ” hộ mà thôi, chỉ cần nó không thuộc về một thế lực mạnh thì bọn họ cũng chưa phải để ý lắm. Đây cũng là suy nghĩ của Văn Lục, bởi vậy hắn mới để Hương bố trí trận pháp che đậy ọi người ẩn nấp ngoài xa. Bất quá mọi việc vẫn ngoài tầm kiểm soát của hắn, đủ thấy trí tuệ của các nhân tài trong các phương thế lực cũng phi thường lợi hại.
Tại lòng thung lũng nhỏ bao quanh bởi nhiều cây hoa kỳ lạ, nhiều pháp bảo hình dáng doanh trại tạm trú của đám đệ tử tu thuật giả ngăn nắp chỉnh thể xuất hiện. Đệ tử ngồi bên trong trại hầu hết đều mặt mày trắng bệch, khắp người thương tích, cảnh tượng thật thảm hại Bên ngoài, cây hoa ở khắp thung lũng này thân giống như lau sậy, hoa có tám cánh màu xanh biếc giống màu xanh của bầu trời ngày hạ quang đãng khiến tâm tình người ta bình tĩnh an tường. Vượt qua một làn hoa bao quanh, nhiều mô đất dựng lên bao quanh, thung lũng giống như một lòng chảo trên một đỉnh núi cao vút, toàn bộ ngọn núi khổng lồ này từ ngọn tới chân đều bao phủ bởi loài hoa vô danh thanh khiết này khiến tâm trạng của nhóm đệ tử tu thuật giả tâm trạng bị mất cân bằng trong trận đấu vừa rồi đều tĩnh tâm trở lại, ngồi xuống tham lam hấp thu linh khí thiên địa để khôi phục thương thế.
Đứng trên một mỏm đất cao, Văn Lục bình tĩnh nhìn về phía trung tâm, trong lòng lại không ngừng suy nghĩ. Từ phía sau cô nàng sát thủ sau khi chỉ mọi người bố trí trận pháp liền nhẹ nhàng yểu điệu đi tới đứng bên cạnh. Trầm ngâm một hồi, chợt nàng ngẩng đầu lên nhìn Văn Lục hỏi:
- Lão đại hình như có tâm sự? Hương có điều thắc mắc sao khi nãy chúng ta không nhất cử dẹp tan hai phương thế lực kia mà lại bỏ chạy? Chúng ta mặc dù bị thương nhiều nhưng mấy người chúng ta vẫn đủ thực lực, lại đợi bọn chúng lưỡng bại câu thương thì tiêu diệt cả hai hẳn là không khó.
Văn Lục nở nụ cười bất đắc dĩ, lắc lắc đầu nói:
- Là do ta quá sơ xuất! Lúc trước hẳn phải nghĩ tới đám người này không có việc gì làm hẳn là sẽ chụm đầu vào nhau, tìm việc xấu để làm. Nếu đoán ra trước thì chắc mấy người bọn họ sẽ không bị thương nặng như vậy.
Hương ngẩn ra:
- Ý của lão đại là?
Sau nàng dường như bừng tỉnh nói:
- Chẳng lẽ còn kẻ làm “ngư ông” đứng ở phía sau nữa ư?
- Không phải một mà mấy tên muốn làm “ngư ông đắc lợi” à... Ngay từ đầu các phương thế lực mạnh đã cực kỳ ăn ý bày ra cái bộ dạng không thèm quan tâm tới Hoàng Lệnh, ta cũng không ngoại lệ. Ai cũng biết nếu phương thế lực nào ra tay hẳn sẽ phải lọt vào công kích của các thế lực còn lại, cộng thêm linh thú công kích thì dù không toàn quân bị tiêu diệt cũng khó lòng còn sức trụ vững cho tới khi hoàng lệnh cuối cùng xuất hiện. Ta đoán ra các phương thế lực mạnh sẽ không tranh đoạt Hoàng Lệnh nhưng lại không tính ra bọn họ sẽ lợi dụng cơ hội này để liên thủ tiêu diệt chúng ta. Cũng may ta trở về sớm nếu không để Huyết Môn và Thất Tình Môn kia cầm chân lâu một chút, chúng ta rất có thể mất đi già nửa số đồng đội.
Hương có chút giật mình ngẩn người hồi lâu, sau cùng thở ra một hơi nhẹ nhàng nói:
- Đây không phải lỗi của lão đại. Ai cũng không tài nào tính ra Huyết Môn lại có khả năng tìm được vị trí của chúng ta như vậy.
Văn Lục cười:
- Thiên hạ bảo vật cùng công pháp thiên thiên bách quái, dạng thần kỳ nào mà chẳng có. Chúng ta hẳn phải nhận thức rõ điều này mà làm ra phòng bị. Lúc trước đáng lẽ ta phải nghĩ ra lớp trận pháp che phủ kia dù có chắn được tầm mắt của một hai phương thế lực thì cũng không tài nào che hết được các phương thế lực khác. Nhân tài nơi nào cũng có, không có “ảo vụ” nào có thể che mắt hết được.
Hương nghe vậy ảo não nói:
- Đáng tiếc chúng ta lại không có đệ tử nào tu luyện Vận Mệnh Thuật, nếu không đã thôi tính ra được rồi.
Văn Lục lắc đầu:
- Đã sai lầm ít nhất cũng phải có dũng khí nhận rõ. Những điều này vô cùng logic không nhất thiết phải tu luyện Vận Mệnh Thuật mới tính ra. Từ việc thiên hạ có vô số công pháp, cùng pháp bảo truy tung kỳ quái thì chúng ta phải đoán ra các phương thế lực khẳng định ít nhất có tới vài thế lực sở hữu đồ vật hay công pháp đó. Thứ hai, việc huyết tộc cho tới giờ vẫn không xuất hiện vị lão già “nằm vùng” nào cho thấy con bài chưa lật của bọn họ đủ để các lão già kia phải kiêng kỵ. Nói vậy bọn họ có phương pháp truy tung ra vị trí của chúng ta cũng không có gì kỳ quái. Trong khi đó bọn họ lại có hiềm khích sống chết với tu thuật giả trẻ tuổi chúng ta, nhân cơ hội các phương tụ tập này không đánh chúng ta mới là chuyện lạ. Nhưng là bọn họ lại ít nhân số hơn, lại từng ăn thua thiệt trong tay chúng ta cho nên việc tìm đồng minh là điều khỏi phải bàn cãi. Nếu đã tìm, sao không tìm nhiều nhiều chút để nắm chắc tận diệt chúng ta? Dù sao thì trước đó bọn họ đã có cái minh ước phong tỏa tứ phương quỷ quái gì gì đó, giờ hợp tác lại cũng chẳng có gì là lạ. Cho nên muốn trách thì trách chúng ta suy tính chưa sâu bằng đối phương mà thôi.
Văn Lục nói xong thở dài một hơi nhìn về phía Thập Tam Phương Hồ. Nếu Huyết Âm ở ngay tại chỗ này nghe Văn Lục đọc vanh vách kế hoạch của hắn hẳn là há mồm trợn mắt. Hương nghe xong cũng choáng váng kinh hãi.
nguồn
- Nói như vậy là địa điểm này của chúng ta chẳng có chút an toàn? Không xong! Phải mau di chuyển…
Văn Lục đứng bên bật cười:
- Cũng không hẳn như vậy?
- Ý lão đại là…
- Nàng thật là…! Bị dọa muốn ngu ngốc rồi sao? Bọn chúng dù gì cũng là những mảnh sắt thép bất đồng hình dáng tạm thời đứng lại một chỗ với nhau, nào có đồng lòng như mọi người tưởng tượng. Hiện tại cả đám kéo quân tới đây ta mới cảm thấy kỳ quái.
Hương ngẩn ra hỏi:
- Tại sao lại như vậy?
- Ha hả! Giữa một bầy toàn những loại thú ăn thịt, bỗng nhiên lòi ra hai con suy yếu không còn chút uy hiếp, hoặc dù có uy hiếp nhưng uy hiếp rất ít, nàng thử nói xem… chuyện sẽ gì xảy ra?
- Nga….
Hương giật mình bừng tỉnh, ánh mắt nhìn Văn Lục không khỏi thêm vài phần sùng bái. Sau cùng nàng hưng phấn nói:
- Phải rồi, thời gian tĩnh này sẽ khiến mọi người khôi phục thương thế. Cũng đủ cho ta tìm hiểu được bí mật của Linh Thú Hoàn. Như vậy…
Văn Lục cười cười:
- Đúng thế! Tiếp đó sẽ là công cuộc săn thú hoàng của chúng ta. Đợi cho Hoàng Lệnh thứ ba xuất hiện…. ha hả, kịch hay mới bắt đầu.
Tại đỉnh núi phía đông Thập Tam Phương Hồ, nơi nhóm đệ tử tu thuật giả bị tập kích, tiếng Huyết Âm bi thống kêu lên vang vọng cả một vùng:
- Các ngươi nhớ lấy! Huyết tộc ta thề không bỏ qua các người.
“BÙM”…
Một làn mưa máu bay tán loạn khắp cả đỉnh núi, nơi này chỉ còn lại bốn phương thế lực đứng về bốn phía, ánh mắt mọi người đều kiêng dè đề phòng nhau. Trong làn hắc vụ phía bắc, một tiếng hừ lạnh âm trầm lan ra:
- Khốn khiếp. Lại chiêu “huyết bạo” đáng ghét, lần sau đừng hòng thoát khỏi tay bổn vương.
Ẩn trong quang mang mầu tím phía đông, vị nữ tử đứng đầu uốn éo thân hình lộ ra những đường cong mê người, cánh tay ngọc thon dài che miệng cười khúc khích khiến cho nam nhân ở các thế lực đều không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.
- Lão đầu! Chiếm một phần ba Ngọc Bài của Thất Tình Môn chẳng lẽ còn chưa đủ no. Cái dạ dày của lão già ngươi cũng quá lớn đi nha.
- Hừ! Vu Cơ ngươi cũng không cần phải đá xoáy. Số Ngọc Bài về tay vu thuật các ngươi cũng không ít nha.
PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996