Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 300: Thành Công & Thất Bại
xem tại
Cô nàng sát thủ đứng ngoài trận pháp cũng nhận ra kim ngưu “đòi quyền trợ giúp” lập tức quát lớn:
- Tăng cường công kích! Nhanh chóng hạ gục con trâu già này!
Nghe vậy, tất cả những người đứng trong ba mươi sáu vòng tròn nhỏ đều cắn răng dốc sức tung ra tuyệt chiêu của mình. Bất ngờ, từ bên trong trận pháp vang lên tiếng nói ồm ồm.
- Nhân loại đáng chết! Ta không phải trâu già…
Mọi người đều kinh dị nhìn kim ngưu bên trong đám quang mang đang phì phì phun khói qua hai cái lỗ mũi. Văn Lục sau phút sửng sốt cũng hứng thú nhìn kim ngưu nói:
- Ách! Nhà ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn kháng nghị?
- Ta cũng chỉ hơn tám trăm… ngao… Nhân loại đáng chết! Không thể để ta nói xong hãy đánh sao?
Kim ngưu đúng là tức muốn bể phổi. Nó còn đang muốn khoe số tuổi ít ỏi, cùng thành tính đáng kinh ngạc của mình thì đã lĩnh trọn một đòn công kích của ba mươi sáu đệ tử tu thuật giả. Kim ngưu không thể tưởng tượng nổi nhóm người này lại vô sỉ như vậy. Cứ nghĩ hai bên sẽ ngồi xuống nói chuyện một hồi ai dè bọn họ nói chuyện thì vẫn nói trong khi đó tay vẫn ra đòn không ngừng làm kim ngưu không xuất ra vòng phòng ngự nên lĩnh đủ một đòn tổng hợp… da trong thịt bóc.
Mặc dù bị đánh đến tối tăm mặt mũi, lực lượng cũng suy yếu hơn bảy thành, kim ngưu vẫn muốn nổi sung đập cho nhóm nhân loại này một trận. Đang tính cuồng hóa lần ba, bỗng nhiên nó ngẩn người nhìn về phía tây thảo nguyên, sau đó cười ha hả đắc ý:
- Hắc hắc! Nhân loại các ngươi chết chắc rồi. Đồng bọn cứu viện của ta đã tới, các ngươi chờ bị dẵm đạp dưới những gót chân lực lưỡng của bọn ta đi… haha…
Đám người Văn Lục nghe vậy cũng biến sắc, linh thức còn chưa kịp lan tỏa ra thăm dò, từ phía tây, một bóng ảnh màu nâu đã phóng tới với tốc độ cực kỳ nhanh. Không đầy hai nhịp hô hấp, bóng ảnh đã phóng đến trước mặt mọi người.
- Ây….
Cả đám người Văn Lục và kim ngưu đều ngẩn ra nhìn kẻ vừa chạy tới. Tiếp đó từ phía sau Văn Lục chợt vang lên một loạt tiếng phì cười. Điển hình nhất là tên to xác Vân Trọng đang ôm bụng cười ngặt nghẽo, nước mắt nước mũi tèm lem:
- Ôi… ôi… Đau bụng chết ta thôi! Đây là viện quân của con trâu già nhà ngươi đấy hả?
- Ha ha… quá là cường tráng…
Trước mắt mọi người, một sinh vật nửa trên giống mã nửa dưới giống ngưu, thân thể lớn chừng con nghé con đang giương cặp mắt tò mò nhìn kim ngưu ở trong vùng sáng của trận pháp. Mà chính bản thân kim ngưu lúc này cũng không thể tưởng tượng nổi thành viên chạy tới trợ giúp hắn đầu tiên lại là một con “nghé lai ngựa” khiến khuôn mặt trâu cũng thoạt co thoạt nhăn. Đây là một thành viên khá tai tiếng trong dòng họ nhà ngưu. Nó cũng là sản phẩm của một cuộc tình vụng trộm giữa một cô “ngưu” xinh đẹp và anh chàng “họ mã” anh tuấn. Thảo nào tên to xác Vân Trọng lại cười khoa chương như vậy khiến tâm trạng kim ngưu trong trận pháp có chút ăn không tiêu. Dù sao trước đó không đầy năm phút, nó còn khoe rằng viện quân cường tráng của nó sẽ tới ai dè mọc ra một chú bé như vậy.
Tuy nhiên trong lúc đám người Văn Lục còn đang thở phào vì viện quân của kim ngưu hơi “nhỏ con” thì bỗng nhiên một giọng nói nhân loại thanh thúy như tiếng trẻ con vang lên:
- Không được cười nhạo ông nội ta…
Văn Lục giật mình cái thót nhìn sang phía con linh thú “nghé lai ngựa”:
- Là ngươi vừa nói sao?
- Dĩ nhiên là ta… Nhân loại các ngươi mau mau thả ông nội ta ra.
- Ách! Ngươi làm sao biết nói tiếng nhân loại?
- Nói nhảm! Ta là linh thú hoàng trẻ tuổi nhất đương nhiên là có thể học tiếng nhân loại rồi.
- Vậy… vậy ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
- Hừ! Nhân loại xấu! Không nói cho ngươi biết ta năm nay mới có hai trăm bốn mươi tuổi đâu.
Văn Lục tắt tiếng, kỳ sự hiển nhiên nơi nào cũng có. Không biết họ nhà mã và họ nhà ngưu lai tạo thế nào mà ra một yêu nghiệt như vậy? Tốc độ tu luyện cũng quá kinh khủng trong lịch sử các loại linh thú đi. Mọi người đứng bên Văn Lục cũng choáng váng đầu óc. Không nghĩ tới chú “nghé lai ngựa” nhỏ bé trước mắt lại có tu vi linh thú hoàng. Đáng kinh ngạc là không biết nó có thiên phú thần thông ẩn giấu nào mà khí tức của linh thú hoàng không lộ ra chút nào, ngay cả Thủ Hộ Giả Lê và Văn Lục cũng không cách gì phát hiện ra được tu vi của nó.
Thêm một linh thú hoàng… tình huống liền trở nên vi diệu. Đối với đám người Văn Lục mà nói đây chẳng khác nào miếng thịt trâu nướng chín giòn tan thơm phức đã đưa tới miệng rồi liền bị giật ra, cả đám ngưng trọng đề phòng.
- Ngươi thật là linh thú hoàng?
Văn Lục vẫn giữ được bình tĩnh trong lòng, ánh mắt hoài nghi đổ lên đầu con “nghé lai ngựa” nhỏ. Theo lý thuyết đại đa linh thú chỉ khi đạt tới linh thú hoàng mới có khả năng học tập ngôn ngữ của các loại khác, trong đó có nhân loại. Nhất là những linh thú bốn chân, ăn cỏ lại càng tuân thủ quy tắc này. Chỉ có một số trường hợp hãn hữu như khỉ, vượn hay vẹt, khướu…. gì gì đó mới có khả năng học tập và giao tiếp bằng tiếng người thành thạo từ khi đạt tới linh thú vương. Cũng có một vài trường hợp chẳng cần tu vi gì cũng có thể nói được tiếng người. Chẳng hạn như một con vẹt có thể nói được rất nhiều câu ngộ nghĩnh và đủ ý nghĩa. Tuy nhiên chẳng ai dám chắc được rằng nó hiểu được câu nó vừa nói ra hay không nữa. Điều này so với giao tiếp thành thạo ở cấp độ linh thú hoàng thì khác xa một trời một vực. Do vậy Văn Lục khó lòng tin tưởng được một con linh thú chưa tu luyện được năm trăm năm lại có thể tiến hóa đến linh thú hoàng. Tốc độ lên cấp như thế này phải gặp cơ duyên cỡ nào mới đạt được như vậy?
Nghe Văn Lục hỏi, “nghé lai ngựa” lập tức ưỡn bộ ngực, ngẩng cao đầu kiêu ngạo nói:
- Dĩ nhiên ta đúng là linh thú hoàng. Không tin hỏi ông nội ta mà xem.
Nghé lai ngựa còn chưa nói xong, phía trong trận pháp đã vang lên tiếng quát tức giận của kim ngưu:
- Nhóc con! Ngươi học ai cái lối ăn lừa nói lẹo thế hả? Ta lại nện cho ngươi một đạp bây giờ. Ở đâu mà linh thú hoàng, chẳng phải chỉ là ăn nhầm một cái quả kỳ quái liền có trí tuệ chút sao? Nói dối là không tốt… Thật là mất mặt họ nhà ngưu chúng ta… hừ hừ…
Văn Lục đang gật gù nghe kim ngưu nghe xong mém té lộn cổ xuống đất. Người ta nói “ngu như trâu” thật là đúng mà. Chưa khảo phát nào đã khai tuốt từ gốc tới ngọn như vậy khiến mọi người tắc họng, không nói được lời nào, ngay cả con nghé lai ngựa bé nhỏ đứng ngoài cũng cơ hồ muốn té xỉu, giơ một chi trước che mặt ý nói ta không có họ hàng với lão trâu này.
Làm Văn Lục càng muốn nhức đầu là cả nhóm người bọn hắn không ngờ bị một con nghé lai ngựa lừa đảo nãy giờ. Nếu tập trung công kích chẳng phải cô nàng sát thủ và ba mươi sáu đệ tử tu thuật giả đã đánh cho lão ngưu này bò lê ra mặt đất ư?
- Không đúng…
Cả Văn Lục, Thủ Hộ Giả Lê và cô nàng sát thủ đều kinh hô. Ba người vừa chợt nhận ra con nghé lai ngựa trước mắt không những lừa đảo nhóm người Văn Lục mà còn đang… “câu giờ”. Thủ Hộ Giả Lê bật cười ha hả:
- Chết mất! Chuyến này cả đám chúng ta đúng là ngu hơn cả ngưu mà! Ha ha…
Hương sát thủ tức giận mắng:
- Giờ nào còn cười được? Còn không mau hợp lực công kích?
Nghe vậy, tất cả các đệ tử tu thuật giả đều bừng tỉnh không chút chậm trễ thi triển thuật pháp. Đủ các loại lực lượng, phong lôi mộc hỏa… được phóng lên người kim ngưu khiến hắn kêu lên thảm thiết, thương tích mọc ra trên khắp thân hình khổng lồ của nó. Bên ngoài con linh thú ‘nghé lai ngưu” kia cũng gấp gáp nói:
- Không…Không được đánh ông nội ta!
Nói xong nó lao bổ về phía kết giới hòng phá tan những làn ánh sáng của trận pháp. Chỉ là vừa cắm đầu lao vào liền bị những vạch ánh sáng bùng lên đẩy văng ra, đầu nó tóe máu một trận. Tuy nhiên nó dường như không nề hà lại loạng choạng đứng lên lao tới…
Tiếng kêu thảm thiết cùng dáng vẻ khóc lóc tội nghiệp của hai ông cháu họ nhà ngưu liền làm đám đệ tử tu thuật giả động lòng. Dù sao bọn họ cũng ít trải qua các trường chiến đấu máu tanh mưu mô lọc lừa, hơn nữa lại mang trên người dòng máu con người Đại Việt giàu tình cảm, dễ xúc động cho nên nhiều người tỏ ra ngần ngừ. Giả sử kim ngưu trước mắt thực sự hung ác không tiếc mạng hòng đưa bọn họ vào chỗ chết thì có lẽ cả nhóm cũng đã máu lạnh tiêu diệt hoặc bắt nhốt vào trong linh thú hoàn. Chỉ là tình cảm của con linh thú lai giữa hai dòng họ này làm bọn họ không ra tay nổi, ngay cả mấy đệ tử nữ cũng nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn Văn Lục với vẻ chờ mong.
Văn Lục bị hàng loạt ánh mắt chiếu tới khiến hắn có cảm giác mình đang là ác ma khát máu vô nhân đạo. Nhún nhún vai, Văn Lục nói:
- Không có biện pháp! Nếu mọi người không thấy thoải mái thì không cần miễn cưỡng. Ta đi chỗ khác vậy…
Nghe Văn Lục nói xong, cả đám đệ tử lập tức hoan hô vui mừng. Trong ánh mắt lạnh lùng của cô nàng sát thủ cũng chớp lên vài tia không hiểu cảm giác. Chỉ là nàng vẫn nhanh chóng kết ấn thu hồi trận pháp lại.
Vừa lúc này, mặt đất dưới chân mọi người rung rung chao đảo như thiên quân vạn mã cùng phóng tới. Từ phía tây, một mảnh vàng, một mảnh đen ầm ầm đổ tới, uy thế mười phần khủng bố. Càng lợi hại là trên bầu trời cũng có một đám mây đen ùn ùn kéo đến. Nhìn kỹ mới phát hiện ra đám mây đó không ngờ là do hơn vạn con linh thú họ nhà chim có lông vũ màu đen, bộ dạng giống giống con sáo dưới địa cầu. Càng kinh ngạc là ở phía sau đội quân “sáo” này lại có rất nhiều linh thú phi hành khác đủ các trủng loại từ côn trùng tới bò sát có cánh… Tiếng đập cánh thôi cũng đủ làm cả bầu trời phía tây như có phong cuồng, bão giật. Nhìn trên trời, cũng chẳng cần đoán cũng biết tình huống dưới mặt đất đang phát ra những tiếng rầm rầm, ùng oàng như sấm nổ kia có bao nhiêu khủng bố.
Nhìn tình cảnh trước mắt, cả nhóm tinh anh tu thuật Đại Việt mặt mày trắng bệch. Văn Lục cười khổ trong lòng… không nghĩ tới hơn tháng nay chuyên môn “đánh quả lẻ” lãng đãng khắp nơi cũng khiến nhiều họ nhà linh thú nổi giận như vậy.
Hê Hê! Truyện tròn 300 chương! Các lão đọc xong vào mục góp ý thảo luận cổ vũ tác giả chút nha.:055:
PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996