Hồn Thuật

Tác giả: Vosonglinh

Chương 129: Vòng Hai Cầm Âm

Nguồn: Tàng Thư Viện

Sáng sớm hôm sau, Văn Lục đứng giữa nhóm người tổ đội hai vây quanh mà vươn vai, tinh thần cực kỳ sảng khoái. Mặc dù tối hôm qua đang lúc khẩn yếu bị ba phát pháo tinh hạch làm xém chút tinh thần hắn hỏng mất. Bất quá sau cả đêm kiên trì củng cố, linh hồn đã hồi phục lại thương tổn. truyện copy từ

- Bọn đáng chết này… sắp tới gặp một tên ta thịt một tên, gặp hai tên ta giết cả cặp. Dám phá hỏng đại sự của lão tử… hừ…

Văn Lục vừa vặn lưng vừa hừ hừ nói. Mọi người xung quanh cũng sa sầm nét mặt, biểu hiện cũng cực kỳ phẫn nộ. Cũng may Văn Lục không sao chứ hắn mà trở thành ngu ngốc thì đúng là tội bọn thích khách ngàn lần đáng chết. Hiển nhiên Ức Trai tiền bối lúc đó giận dữ không phải là giả.

Lúc này sương sớm giăng giăng, phía đông mặt trời hé lộ tạo thành một bình minh tuyệt diệu khiến mọi người mê mẩn. Cảnh quan trước mắt chợt làm Văn Lục nhớ lại những ngày tuổi thơ ở quê nhà… một nông thôn yên bình giàu tình người cũng có cảnh đẹp như vậy. Cảm giác xa nhà lâu thật khiến lòng hắn có chút bồn chồn khó hiểu. Nhớ lại những nụ cười của người thân, Văn Lục cảm giác như mộng như ảo giống màn sương giăng kín hàng cây đại thụ cao chọc trời ở ngoài rìa của đỉnh núi cực tây kia. Tuy nhiên không phải lúc này hắn về được, ít nhất hắn muốn về nhà thì phải ở lại mấy tháng, thậm chí lâu hơn để cảm nhận không khí gia đình, cảm nhận không khí yên bình của quê nhà.

Vất mọi ý nghĩ giống như hỗn loạn ra khỏi đầu, Văn Lục ngồi vắt vẻo trên cành cây nhắm mắt cảm nhận lực lượng trong người. Lực lượng của mình luôn luôn phải nắm giữ hoàn hảo. Đó là những gì Văn Lục học được khi tham giả khảo nghiệm hồn ngọc lần đầu tiên. Cho nên sau khi đột phá hắn phải thấu hiểu và vận dụng linh hoạt lực lượng của mình. Mặc dù "Mầm Thế Giới" của Văn Lục lớn mạnh chủ yếu dựa vào thể thuật. Tuy nhiên nếu hồn thuật tăng cấp thì dĩ nhiên "Mầm Thế Giới" của hắn cũng lớn mạnh hơn cực kỳ nhiều. Nếu không những người tu luyện hồn thuật trên Văn Lang Thiên như sư phụ của Văn Lục thì làm sao tiến cấp được?

Hiện tại "Mầm Thế Giới" của Văn Lục đã rộng tới mười hai ngàn km. Một con số khổng lồ. Phải nói mỗi lần đột phá về hồn thuật chính là mỗi lần con át chủ bài của Văn Lục lại lớn mạnh. Với những kỹ năng phụ trợ của thể thuật và hồn thuật ở đẳng cấp này, dù Văn Lục có gặp tu luyện giả cấp chín đại viên mãn Văn Lục cũng có khả năng đánh một trận. Thập trí còn xuất kỳ ý mà tiêu diệt nhanh gọn nếu đối phương không toàn lực chiến đấu. Có thể nói giờ ngoại trừ mấy tên tới từ tiên giới, Văn Lục chẳng ngại đánh nhau với đối thủ nào. Đương nhiên là nếu Văn Lục đấu với tu thuật giả thì khó có được kết quả như vậy. Dù sao tu thuật giả cũng mạnh mẽ cả về "Mầm Thế Giới" lẫn linh hồn cho nên đối với tu thuật giả Văn Lục chỉ nắm chắc có thể đánh ngang với tu thuật giả cấp chín mà thôi.

Linh hồn của Văn Lục sau chuyến thăng cấp “nguy hiểm” này cũng được lợi không nhỏ. Ít nhất linh hồn hắn càng vững vàng hơn, mạnh mẽ hơn … nhất là tốc độ khôi phục tinh thần dường như nhanh hơn trước kia rất nhiều. Cũng giống như người vấp ngã, mỗi lần đứng lên lại mỗi lần mạnh hơn. Tuy nhiên cũng chẳng có ai dại dột mà đi học theo phương thức làm mạnh mẽ linh hồn như vậy cả. Chỉ cần sơ xuất một chút thôi là trở thành một tên ngu ngốc oan uổng rồi. Đúng là trong họa có phúc.

Ở phía đỉnh núi phía bắc đã lục đục nhiều người bay sang bên đỉnh núi bên này, trên mặt đều mang theo vẻ chờ mong xen lẫn chút sốt ruột. Phải biết rằng mọi năm mỗi lần thi cầm âm thì chính là mỗi lần cực hình đối với người quan khán. Dù sao cứ ngồi đó để bị tra tấn thì chẳng ai muốn như vậy cả. Đó cũng là lý do tại sao nhiều tu thuật giả như vậy mà chỉ có hơn một nửa số người tới quan khán các thí sinh thi cầm âm.

Nhưng năm nay xuất hiện một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần với trang phục áo dài màu xanh lam lập tức trinh phục hàng loạt các đệ tử nam. Nhưng điều làm các đệ tử phát cuồng chính là không ngờ năm nay nữ tử xinh đẹp có tên Trịnh Nhu Hương đó tấu nên một cầm khúc quá tuyệt vời. Không những khảo nghiệm các thí sinh mà còn giúp các đệ tử biết nắm giữ cơ hội mà đột phá. Do đó danh tiếng của nàng chỉ sau một ngày lập tức nổi tiếng, khắp nơi đều bàn tán về nàng. Những người không tham gia quan khán hôm trước đều tiếc đứt ruột. Một cơ hội ngàn năm như vậy không ngờ lại bỏ lỡ. Chỉ những đệ tử đột phá hôm trước thì hôm nay đều mang khuôn mặt rạng ngời. Ước tính số người đột phá cũng phải gần sáu trăm người phân bố đều cho các cấp từ bốn tới cấp bảy. Chỉ duy nhất một tình huống ngoại lệ… đột phá cấp tám đó chính là tên “siêu cấp vô sỉ”, đội trưởng đội quái vật số mười hai kia. Chỉ có điều lúc đó mọi người còn đang bị ba phát pháo tinh hạch bắn làm rung động. Lúc sau lại thấy các vị giám sát sử lôi về mấy tên thích khách đã dám nã pháo vào tam cấp đồ án Văn Lang cho nên cái tên kia làm gì trong vòng vây của đồng đội thì chẳng có ai dỗi hơi đi quan tâm làm gì cả, nên cũng chẳng ai biết là hắn đột phá ngoại trừ vài vị giám sát và nữ tử Nhu Hương kia.

Văn Lục lúc này cũng phát hiện ra cô bé “cái bang” hôm trước không ngờ vẫn ngồi nhắm mắt ở góc tay phải kia. Xem chừng từ hôm qua tới giờ nàng cũng như tổ đội Văn Lục không có rời đi. Mà dĩ nhiên cả đội ngũ mười hai đều lo lắng cho Văn Lục bởi vậy mới không thấy ai gây sự với nàng.

Đối với cô bé cái bang này Văn Lục có hảo cảm rất nhiều. Văn Lục không bị bề ngoài của nàng làm cho hắn phản cảm, Văn Lục lại nhìn ra vẻ yếu đuối che dấu trong cái vỏ bọc “dậy mùi” đó.

Đọc các tiểu tuyết nhiều Văn Lục biết tán tu kỳ thực rất cực khổ. Để có tu vi cấp bảy đỉnh phong như nàng bây giờ ắt hẳn nàng phải trải qua rất nhiều nguy hiểm, khó khăn mới đạt được. Hôm trước mọi người trong tổ đội mười hai gặp nàng thì nàng có tu vi tầng bảy thủy thuật trung cấp. Sau khi nhờ lớp màng bảo vệ của Văn Lục thì cô bé ‘cái bang’ này cũng đã tận dụng hoàn hảo mà đột phá lên cấp bảy viên mãn thủy thuật. Thiên phú như thế cũng chẳng kém thiên tài của các đại môn phái là bao, Văn Lục thật không biết nàng tu luyện như thế nào nữa. Không phải cô bé nhỏ nhắn này là một bà lão mấy trăm tuổi đấy chứ? Dù sao nữ tử mà tu luyện thủy thuật và mộc thuật thì dung nhan vĩnh viễn xinh đẹp như lúc còn thanh xuân, cho nên không thể nào “xem mặt mà bắt hình dong” được.

Văn Lục nghĩ như vậy nhưng không hẳn ai cũng nghĩ thế. Trong đầu cô bé Hương sát thủ sau khi nhìn thấy cô bé cái bang này thì không như Văn Lục bị cảm tính trong các tiểu thuyết ảnh hưởng mà lập tức lại phân tích ra hai tình huống. Thứ nhất, cô bé này quả thật là một tên “cái bang” chính gốc không còn gì bàn cãi. Nàng chỉ là một tên tán tu nghèo hèn nên Hương chẳng lấy nổi một điểm nhìn nhận nào… nhất là cái mùi hôi của rác kia lại càng làm cho Hương ghê tởm muốn tránh xa.

Trường hợp thứ hai Hương nhật định chính là cô bé này “giả vờ” thành một tên ăn mày, mục đích là để trà trộn vào trong Việt Thuật Đại Hội này để tìm hiểu tin tức hoặc phá rối gì đó. Dù là trường hợp nào đi chăng nữa thỉ ác cảm của Hương đối với nàng đã chồng chất lại càng chồng chất thêm. Cho nên Hương thật muốn một cước đá văng cô bé hôi rình này đi cho khuất mắt. Nếu Văn Lục không cản thì có lẽ cô nàng sát thủ này không ngần ngại làm theo suy nghĩ đâu đấy.

Lúc này trời cũng sáng tỏ, số người tham gia quan khán hôm nay gần như đầy đủ so với số người hôm trước tham dự khai mạc đại hội. Ai cũng vạn phần hi vọng nữ tử xinh đẹp Nhu Hương gì gì đó đánh thêm… vài chục cầm khúc để các đệ tử không muốn đột phá cũng khó.

Hạng mục cầm âm chính thức chia làm hai vòng… sơ khảo và vòng trung kết. Vòng đầu tiên bắt buộc mọi người phải thi bằng cầm. Cây cầm này là một loại đàn có hình dáng tương tự đàn tranh, chỉ khác là số dây lên tới ba mươi sáu dây. Theo tương truyền trong các sách cổ thì loại đàn này xuất hiện từ rất xa xưa. Từ khi con người khai phá văn minh ở vùng đất Đại Việt này. Cũng theo truyền thuyết, thì khi người Trung Hoa cổ sau khi rời bỏ nền văn minh mà sau này có tên là văn minh Văn Lang thì liền sáng tạo ra rất nhiều thứ đối chọi gay gắt với văn minh Văn Lang. Trong đó cầm cũng là một dạng mà Hoa Hạ sau khi sống ở Trung Nguyên thì liền tạo ra nhiều loại mới hòng đột phá, vươn cao hơn cây cầm của văn minh Văn Lang.

Tuy nhiên một dạng thì khai phá ra một thế giới mới, một dạng là mô tả một thế giới, dạng nào hơn dạng nào kém người ngu ngốc cũng nhìn ra. Người Trung Hoa xưa nay tự hào cái gọi là khám phá thiên đạo chẳng qua chỉ là tỉm hiểu quy tắc của không gian ngũ hành mà thôi. Trong khi cái mà tu thuật vươn tới lại là sáng tạo ra một không gian mới mà ở đó mình chính là thần. Cho nên cái gọi là “hàng nhái” thì từ xưa đã xuất hiện ở Trung Quốc chứ không phải đợi cho tới thời hiện đại này mới xuất hiện…

Sở dĩ cầm âm phải chia làm hai vòng mà không phải xác định ngay từ vòng đầu tiên là bởi vì các vị tiền bối muốn khai thác triệt để tài năng của các đệ tử tham gia dự thi. Cầm âm chỉ là cách nói chung chung, nếu nói chính xác thì phải nói là Hạng mục “âm, nhạc”. Bắt buộc các thí sinh thi cầm cũng chỉ là để loại bớt các đệ tử chưa tới trình độ đứng trong vòng một trăm mà thôi. Nhưng âm nhạc cũng thiên thiên bách quái, nhiều dạng đặc thù, cũng như tính năng “khác người”, không phải chỉ dùng cầm mới có thể tạo ra. Cho nên vòng thứ hai này chính là để một trăm thí sinh tự do chọn lựa nhạc cụ, tự do tấu nên những âm nhạc của riêng mình. Công việc của các giám sát sử là dựa vào âm thanh mà thí sinh tạo ra, dựa vào hiệu quả, cấp độ mà đánh giá. Nếu hai thí sinh có trình độ ngang nhau thì dựa vào vị trí trụ vững của vòng trước mà phán định. Đây mới chính là “không bỏ sót một nhân tài nào”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play