Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 128: Bị tập kích
Nguồn: Tàng Thư Viện
Cầm khúc tăng cấp độ, áp lực lập tức tăng lên theo. Văn Lục cũng không tạo ra cái “màng mỏng” nào bảo vệ như khi mọi người đột phá cả. Trực tiếp để cả thân mình đón nhận áp lực khủng bố kia dồn tới. Nhu Hương sau khi đàn cả hơn tám giờ đồng hồ đến một giọt mồ hôi cũng không buồn đổ. Nàng vừa đàn vừa nhìn chăm chăm người thanh niên ngồi ở dìa đỉnh núi kia. Cầm khúc mà nàng đàn giờ toàn bộ đều dồn lên người hắn. Phạm vi bao phủ thu lại trong khoảng không nhỏ hẹp nơi Văn Lục ngồi.
Sở dĩ lúc trước nàng để âm thanh của cầm lan tỏa bốn phía chính là muốn các đệ tử có mặt ở đây dưới áp lực mà đột phá. Giờ tới cấp độ này thì toàn bộ tinh anh trẻ tuổi chỉ còn mình Văn Lục chịu được cầm khúc cấp tám trung cấp này mà thôi.
Việc giám sát sử Nhu Hương “quan tâm” nhiệt tình tới Văn Lục khiến mọi người đều kinh dị không hiểu vấn đề ra làm sao. Mọi người chỉ thấy rằng cái tên công tử bột, ăn chơi, vô sỉ ngồi dưới kia khuôn mặt không ngừng vặn vẹo dữ tợn, mồ hôi từng giọt từng giọt to lớn chảy ra.
Tổ đội số mười hai ngoại trừ Kiệt Hào và Hương sát thủ đang hôn mê bất tỉnh ở giữa đỉnh núi, những người còn lại cũng đã tỉnh lại từ trong nhập định, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ hưng phấn khi đột phá. Tất cả đều không nghĩ rằng tổ đội mười hai hôm nay lại đạt lợi ích lớn như vậy. Một phần cũng là nhờ sự thần kỳ của lớp màng bảo vệ mà Văn Lục phản ứng sáng suốt bố trí.
Tuy nhiên công lao lớn nhất phải kể tới vị giám sát sử xinh đẹp kiều diễm mặc áo dài truyền thống màu xanh lam ngồi trên đài ngọc kia. Phải biết rằng mọi năm cũng có giám sát sử xuống để tiến hành sơ khảo đối với những thí sinh thi cầm âm. Tuy nhiên những năm đó hầu hết đều là các vị tu thuật giả có tu vi hơi kém một chút. Dù sao thì để khảo nghiệm những tinh anh tuổi còn dưới ba mươi thì cũng không cần thực lực cao lắm.
Tuy nhiên mọi người đều không để ý rằng những giám sát sử có thực lực trung bình đó xuống đây hầu hết đều là “mắm môi mắm lợi” tấu cầm sao cho áp lực càng mạnh càng tốt để nhanh chóng phân loại thí sinh. Cho nên trong các kỳ Việt Thuật Đại Hội trước, cầm âm luôn luôn là môn thi có thời gian kết thúc nhanh nhất. Như vậy thì lấy đâu ra cơ hội cho các đệ tử quan khán có thể dưới áp lực của cầm âm mà đột phá? Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao có kỳ đại hội lần này có gần năm vạn đệ tử tu thuật giả mà chỉ có hơn ba vạn dám tới xem thi cầm, còn lại đều ái ngại không muốn đi… chẳng ai lại muốn tới để hộc máu, hôn mê cả, nên mới xảy ra tình huống nửa về đi ngủ còn một nửa ở lại xem là thế.
xem tại
Ngoài dìa, ở góc núi phía đông, Văn Lục xếp bằng ngồi nhắm mắt. Linh hồn đang không ngừng lớn mạnh, linh thức cũng càng trở nên tinh thuần và mở rộng. Dưới áp lực của cầm khúc, và sự hấp dẫn của linh hồn Văn Lục khi hắn đột phá, linh khí xung quanh phạm vi lớn nơi Văn Lục ngồi cũng đang trở nên cuồng bạo, hình thành một vòng xoáy như vòi rồng quấn quanh Văn Lục. Mọi người trong tổ đội hai biến sắc, Na Na vội hô:
- Quây quanh đại ca!
Mọi người nhanh chóng quây tròn Văn Lục lại, che khuất ánh mắt đang nhìn chằm chằm của những trưởng lão và các đệ tử. Nữ tử Nhu Hương cũng nhận ra giai đoạn trọng yếu của Văn Lục, liền mỉm cười.
Vừa lúc này:
“Uỳnh… uỳnh uỳnh…”
Liên tiếp ba tiếng nổ dữ dội bùng phát trên không trung. Mọi người đang có mặt quan khán thi đấu cầm âm cũng như các đệ tử đang tản mát ở khắp nơi trong phạm vi mười hai đỉnh núi đều biến sắc ngẩng lên nhìn trên trời. Ức Trai tiền bối không ngờ nở nụ cười lạnh:
- Pháo tinh hạch? Khinh Đại Việt ta không có người sao?
Nói đoạn tay phải cụ phất lên trên, hơn một trăm vị giám sát sử và tất cả các trưởng lão đều mặt mày giận dữ lao vút lên trên không.
Các đệ tử lúc này cũng nhận ra tình huống trước mắt. Không ngờ có kẻ nhân hội thi cầm có nhiều người hôn mê định dùng pháo tinh hạch để bắn nổ tung đỉnh núi, mục đích rõ ràng là muốn một lưới hốt cả mẻ tinh anh tu thuật Đại Việt ở dưới nhân gian. Các đệ tử nam thực lực cao cao cũng bay vút lên, trên mặt cũng bừng bừng giận dữ. Ở dưới mọi người đều xôn xao:
- Kẻ nào vậy? Không ngờ dám ăn gan hùm chọc tới tu thuật Đại Việt ta? Bọn chúng không muốn sống sao?
- Hừ… chắc là bọn gián điệp đây mà! Vừa rồi tu thuật ta dẹp bỏ sạch sẽ hang ổ cùng đường dây của chúng, nên chúng ôm hận muốn nã pháo hủy diệt chúng ta đây mà…
- Nào dễ vậy… tam cấp đồ án Văn Lang không phải bong bóng xà phòng để trang trí. Có lẽ nằm mơ chúng cũng không tưởng tượng được ba phát pháo tinh hạch lại không tạo ra một khe nứt… haha…
- Ngươi nói phải, mọi năm các vị giám sát sử chỉ bày trận pháp thôi. Đâu có ngờ năm nay ngay cả Ức Trai tiền bối cũng xuống chỉ đạo. Sao có thể dùng trận pháp được chứ? Nếu không có lẽ ngươi và ta đã thành bụi rồi…
- Đúng đúng… chúng ta thực lực thấp cứ ở trong tam cấp đồ án này đi. Dù sao chúng ta ra ngoài cũng chỉ vướng chân các tiền bối.
Mọi người ngươi một câu ta một câu khiến cho không khí nơi các đệ tử đang đứng cũng không khẩn chương như kẻ nào gây rối tưởng tượng. Xem ra mọi người đều tin tưởng tuyệt đối với tam cấp đồ án này. Dù sao nó cũng tương đương với trận pháp cấp ba, cấp bậc không gian rồi.
- Anh hai! Pháo tinh hạch là đồ gì thế?
Một cô bé nhỏ tuổi đang đứng cạnh nhóm đệ tử thảo luận vừa rồi có nhắc tới pháo tinh hạch. Lại nghe thấy “uỳnh uỳnh” một hồi như sấm nổ trên trời thì trong lòng thắc mắc hỏi. Một vị thanh niên hòa ái vỗ vỗ đầu cô bé nói:
- Pháo tinh thạch chính là một loại pháp bảo của tu luyện giả trên trái đất. Nó tùy theo tinh hạch loại nào mà bắn ra sức nổ và tầm xa tương ứng. Một viên tinh thạch cấp hai, ba nếu cho vào làm nguyên liệu cho pháo tinh hạch thì pháp bảo đó hoàn toàn có thể bắn nổ tung một quả núi lớn. Theo như lực phòng ngự siêu đẳng của tam cấp đồ án thì ba phát bắn vừa rồi ít nhất cũng phải dùng tinh hạch từ cấp mười tới cấp mười hai mới gây ra tiếng động vang như vậy. Xem chừng có kẻ nào đó thực sự muốn diệt một lượt tinh anh trẻ tu thuật giả Đại Việt rồi…
Nói đoạn người thanh niên lại ngẩng lên trời chờ đợi. Ở hàng ghế danh dự giờ chỉ còn duy nhất vận mệnh đại sư Ức Trai ngồi trầm tư. Nếu có ai ngồi gần tiền bối lúc này nhất định sẽ rất kinh ngạc bởi những tiếng tiền bối Ức Trai đang lầm bẩm:
“Hừ… mấy tên tép diu mà cũng dám huênh hoang ở đất Việt? Thật không biết tự lượng sức. Ài… không biết trên không gian chiến trường thế nào rồi. Ta cũng sốt ruột lắm lắm lại bắt ta ở đây an nhàn, thật là… Đợi mấy tháng nữa dọn dẹp đám rác rưởi này xong ta cũng phải tới đó giúp sức mới được. Mấy tên thần tộc đáng chết này… ”
Lúc này trên không trung hạ xuống mấy ngàn người. Năm vị giám sát sử đi đầu đều sách một người đang mềm oặt, khắp người đầy máu tươi. Năm vị giám sát sử nọ quẳng những người kia nằm la liệt trên mặt đất rồi ngồi vào hàng ngũ. Ức Trai tiền bối lạnh giọng hỏi:
- Là ai?
Một vị giám sát sử cao tuổi đứng ra cung kính nói:
- Không rõ ràng…
Ức Trai tiền bối nhíu mày, một hồi. Tình huống không tóm được tội phạm chính thức này cụ cũng đã lường trước. Chỉ là năm lần bảy lượt để chúng lọt thoát tâm tình cụ cũng không được tốt lắm.
- Nói chi tiết xem!
- Dạ! Mấy người chúng ta theo dấu dao động không khí đã lần ra nơi bọn chúng đặt pháo. Chính là ở một vùng núi phía bắc của Lào. Bất quá chúng ta chỉ bắt được năm người này. Qua điều tra linh hồn bọn chúng thì chúng là mấy tên Nhẫn Giả trong tổ chức sát thủ của Nhật Bản. Bọn chúng được người thuê. Còn ai thuê thì năm tên này đều không biết. Người thuê bọn chúng cũng giấu mặt, hơn nữa cấp cho tổ chức sát thủ này đầy đủ cả pháo tinh hạch và cả ba viên tinh hạch cấp mười hai. Xem ra bọn chúng nhất quyết diệt gọn những tu thuật giả Đại Việt tham dự đại hội lần này.
- Hừ… Nhẫn Giả cũng giám nhúng tay vào? Chỉ tiếc là Đại Việt ta từ trước tới giờ ít giao lưu với tu luyện giả trên trái đất nên chúng đánh giá sai thực lực của chúng ta chứ gì? Hừ… hổ không phát uy chúng lại tưởng mèo bệnh sao? Cứ để chúng đắc ý mấy hôm đi…. Ừm! Truyền lệnh, trước khi Việt Thuật Đại Hội kết thúc, bất cứ người nào ra khỏi tam cấp đồ án cũng phải đi trên mười người, có cường giả đi kèm. Nếu không xóa bỏ tư cách tham gia đại hội.
Nói xong Ức Trai tiền bối liếc qua mấy người còn nằm trên mặt đất rồi đứng dậy bay về phía dinh trận ở đỉnh núi phía bắc. Vị giám sát sử già nua đứng nói chuyện với Ức Trai tiền bối liền ra lệnh giam mấy tên sát thủ này lại. Tiếp đó tuyên bố sơ khảo cầm âm kết thúc. Lại gọi “Y thuật” là người tu luyện hệ mộc tới cứu tỉnh những người đang hôn mê. Nữ tử Nhu Hương cũng vung tay lên khẽ gày lên cây cầm. Lập tức những người bị mê hoặc bởi tiếng đàn lập tức tỉnh hẳn, ngơ ngác nhìn xung quanh. Thấy mọi người lục đục rời đi mới rối rít chạy theo hỏi đủ thứ vấn đề.
Không lâu sau đó mọi người đều di tản đi hết chỉ để lại một nhóm người ở dìa phía đông đỉnh núi, chính là người của tổ đội số mười hai và Lệ Thanh. Kiệt Hào và Hương cũng đã được cứu tỉnh liền chạy tới lặng lẽ đứng thủ hộ cho Văn Lục. Thực tế từ lúc ba tiếng nổ của pháo tinh hạch vang lên thì cầm khúc của Trịnh Nhu Hương cũng bị cắt đứt. Đúng lúc Văn Lục vừa đột phá xong chưa kịp củng cố thì liền bị rối loạn tinh thần, miệng phun ra một ngụm máu, đầu như có ngàn cây đinh cắm lỗ trỗ xuyên vào trong khiến Văn Lục cảm thấy cực kỳ đau đớn. Loại đau đớn từ trong linh hồn này không phải kẻ nào cũng có thể chịu đựng được. Cũng may cấp độ linh hồn của Văn Lục khá cao, hơn nữa hắn tính tình kiên nghị mơis chống đỡ qua cơn hiểm nghèo này.
Lệ Thanh khuôn mặt đỏ bừng bừng cắn răng nói:
- Đám người đáng chết! Phá hỏng chuyện tốt của đại ca.
Nói đoạn giơ nắm tay nhỏ ra đe dọa:
- Đừng để Lệ Thanh gặp chúng nếu không Lệ Thanh sẽ đấm vỡ mặt bọn chúng ra…hừ hừ…
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Lệ Thanh lại cố tỏ vẻ giận dữ khiến cho đám người Vân Trọng và Kiệt Hào đang lo lắng cho Văn Lục cũng muốn ôm bụng cười một trận. Tiểu cô nương này giận dữ cũng thật là khả ái a. Lúc đầu Văn Lục phun ra máu rồi ôm đầu thống khổ khiến cho cả bọn luống cuống chân tay một hồi. Tiếp đó Văn Lục kiên định ngồi lại tiếp tục củng cố tầng tám hồn thuật trung cấp thì cả tổ đội mới thả lòng tinh thần.