Vậy mà nàng lại nghe ra ý tán dương trong mấy chữ này, kinh ngạc nghiêng đầu, chớp mắt nhìn y.
Yến Vân Chi vẫn không biểu cảm như cũ.
"Phì..." Tang Kỳ đột nhiên bật cười, nói ra bí mật đã chôn sâu rất lâu, trong lòng vốn thoải mái hơn nhiều, đã nguôi ngoai tâm tình ban nãy, lại có hứng thú khác.
"Ngài cũng không tệ mà, đàn hay như vậy." Nàng thành thật nói, "Đó là khúc nhạc nào vậy? Hình như ta chưa nghe thấy bao giờ."
Yến Vân Chi khó khăn mới một lần chừa lại mặt mũi cho nàng, có qua mà không có lại thì quá thất lễ rồi.
"Ngẫu hứng mà ra thôi, nếu như muốn có một cái tên, thì đặt là Bồng Chi Dã đi." Yến Vân Chi nhẹ nhàng bâng quơ nói, nửa câu sau lại đột nhiên chuyển giọng, vẻ mặt kinh ngạc, "Ngươi cũng biết đánh giá âm vận?"
"..." Tang Kỳ dừng một chút, bĩu môi nói: "Cũng không hẳn."
Yến Vân Chi hình như không kìm được, khúc khích cười.
Tang Kỳ không cách nào bật lại, "Tuy là không hiểu, nhưng có thể nghe ra một chút cảm giác mà."
"Cảm giác gì?"
Người này vậy mà còn không thuận theo buông tha mình, Tang Kỳ không cam lòng bị nói móc như vậy, vắt hết não để nhớ lại cảm nhận khi nghe y đánh đàn vừa rồi, mới tổng kết lại bằng hai chữ: "Tự tại."
Nói xong cảm thấy từ này thật sự thích hợp, bổ sung: "Ừm, chính là kiểu có một chút mặc kệ, cảm giác tiêu sái hơi cuồng loạn, giống như là vạn vật trên đời này không có thứ gì có thể trói buộc được tiếng đàn ấy."
Yến Vân Chi yên lặng, hai tròng mắt nhìn xa xăm nhíu lại, nhẹ cảm thán: "À, tự tại à..."
Ô, hình như nhận xét đúng chỗ ngứa? Tang Kỳ tự hào thẳng lưng, nghĩ thầm thấy chưa thấy chưa, chị đây vẫn là có chút bản lĩnh.
Nghĩ trong đầu mà lại giống như thường ngày đùa giỡn với Trác Văn Viễn, giơ tay vỗ vai Yến Vân Chi một cái bộp.
Vỗ xong mới phát hiện có điểm không ổn, sắc mặt Yến Vân Chi chợt lạnh, không nói không rằng nhanh chóng né tránh, ngồi cách xa nàng ra một chút.
Không khí mới vừa hài hòa đột nhiên trở nên tẻ ngắt, ở giữa hai người dường như có thể nghe thấy tiếng gió lạnh gào thét, Tang Kỳ xấu hổ hắng giọng, lúng túng lựa lời nói: "Ờ thì, tư nghiệp đúng là rất lợi hại, không cần biết là cầm sắt hay tỳ bà, đều có thể hạ bút thành văn, đánh ra được âm thanh hay đến như vậy. Ta hoàn toàn không có năng khiếu đó."
"Ừ." Yến Vân Chi ngữ khí nhàn nhạt, "Nếu muốn học ta có thể dạy cho ngươi, như vậy mọi người có thể qua tết Thượng Nguyên vui vẻ chút."
Nói đến chuyện này thật là đau đầu, Tang Kỳ tự đầu hàng xua tay, "Thôi bỏ đi, gỗ mục không thể điêu khắc, ta thật sự không thuộc về phạm trù đó."
Nói xong ánh mắt sáng lên, thò lại gần đổi chủ đề: "Nhưng tư nghiệp có lòng như vậy đệ tử thật sự rất cảm động, không nỡ từ chối... Hay là ngài dạy võ công cho ta đi."
Yến Vân Chi lại nhích ra, vuốt vuốt ống tay áo, "Cũng được, miễn là ngươi không tặng túi tiền nữa."
Tang Kỳ cắn môi, kiên định lắc đầu, "Không được, muốn học võ công, nhưng túi tiền vẫn phải tặng."
Nỗ lực nhưng đánh cược thua và căn bản không cố gắng đã từ bỏ là hai chuyện khác nhau, tuy rằng kết quả không khác nhau là mấy nhưng nàng cũng không muốn chọn cách thứ hai.
Yến Vân Chi liếc mắt nhìn nàng một cái, tiêu sái đứng dậy, giọng điệu tiếc nói: "Vậy thì Yến mỗ thật sự thương mà không giúp gì được. Cũng đã lâu rồi, Tang nhị tiểu thư về trước đi, chút nữa là tan học rồi."
"Ai, ngài đừng đi mà, có gì từ từ thương lượng." Tang Kỳ thấy y muốn chạy, vội vàng duỗi tay túm lấy tay áo.
Thân thủ của Yến Vân Chi là thế nào, vừa rồi là do bất cẩn, còn bây giờ đã có phòng bị, đương nhiên đến góc tay áo còn không đụng được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT