Lúc Tang Kỳ trở lại phòng học, mọi người đã thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị đi rồi. Trác Văn Viễn đi mấy vòng không tìm được nàng, cong môi hỏi: "Đi đâu vậy, có đến mức không thể gặp người như vậy không?"
"Không thể gặp quỷ." Tang Kỳ cố ý trước mặt hắn che mắt lại, tay kia phẩy phẩy giống như đang đuổi ruồi.
Trác Văn Viễn rất có hứng thú xem bộ dạng này của nàng, cảm thấy thú vị, nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng đặt lên mặt mình, ủy khuất biện bạch: "Ta là người trần mắt thịt, không phải quỷ, không tin muội sờ thử, còn nóng hổi nè."
Tang Kỳ thuận thế cào mấy cái trên mặt hắn, phùng mang trợn má tức giận nói: "Còn nóng hổi, huynh là bánh bao à? Chính là quỷ, quỷ hẹp hòi, quỷ trêu ngươi, nhàm chán."
"Oan ức quá mà, ta trêu ngươi muội hồi nào?"
"Nếu không phải huynh thì ly rượu kia dừng lại kiểu gì?" Nàng hừ một tiếng, cầm lấy đồ của mình bỏ đi.
Trác Văn Viễn nhoẻn miệng cười, thật là phong nhã mê người hỏi ngược lại: "Muội có chứng cứ?"
Tang Kỳ bước một bước, "Không có..."
"Vậy không được rồi, vốn dĩ dòng chảy của Khúc Thủy Lưu Thương này chính là cái ly đó muốn dừng ở đâu thì dừng như vậy, nếu không thì chẳng phải là không công bằng sao?" Hắn ở phía sau đuổi theo nói, choàng vai nàng, rộng lượng nói, "Đừng để ý, hai chúng ta cần gì so đo chứ. Đi nào, đến Khánh Phong Lâu ăn bánh bao đi."
Ai để ý... Tuy rằng hắn nói có vài phần đạo lý, nhưng trực giác nói với Tang Kỳ đây đều có lệ, chính là do hắn làm chứ không ai, lại nhéo hắn một cái, vẫn là không cam lòng, đấm vào ngực hắn ra lệnh: "Huynh đãi."
"Được." Trác Văn Viễn thuận theo tự nhiên chấp nhận, sủng nịnh cười.
Tang Kỳ vội vàng ra về.
Hai người đi vào Khánh Phong Lâu, Tang Kỳ lại gọi món thịt dê nhớ mãi không quên lần trước. Không lâu sau tiểu nhị bưng lên một bàn lớn, nàng mặt mày hớn hở nháy mắt, vươn tay cầm một khối sườn dê, nghe ngóng, đột nhiên hỏi: "Khánh Phong Lâu là do nhà Tống thái phó mở hả?"
Trác Văn Viễn nghi hoặc lắc đầu: "Sao lại thấy như vậy?"
"Nếu như không phải, sao mỗi lần đến đây đều gặp phải nàng ta, muội hoài nghi nàng ấy đóng quân ở chỗ này." Tang Kỳ nói xong, cắn một miếng thịt đẫm nước chấm, hất hất cằm, ý bảo hắn nhìn phía sau xem.
Gian phòng của họ không buông màn trúc, gian đối diện bên kia cầu thang cũng vậy, Trác Văn Viễn quay đầu nhìn lại, lại là Tống Giai Âm.
Không biết là bị ai chọc giận, sắc mặt rất không vui, cao lãnh khoanh tay ra vẻ muốn sống đừng lại gần. Nha hoàn bên cạnh vội vàng vênh mặt hất hàm sai khiến, soi mói chê bai đồ ăn, nào là món xào này quá chín chưa nhai đã nát, món thịt lại hầm chưa tới cắn vào cứng ngắc, muốn tiểu nhị đem về bếp làm lại.
Tuy rằng chỉ phái nha hoàn ra mặt, bản thân chủ nhân không hề la lối khóc lóc, vẫn duy trì hình tượng thục nữ, nhưng chính kiểu giả tạo này khiến Tang Kỳ ngứa mắt, cầm theo sườn dê đứng lên, đi đến bên tay vịn hành lang, lên giọng, lười biếng mở miệng nói sang đối diện: "Ta nói chứ, vấn đề nấu nướng này là sở thích cá nhân, ngươi thích ăn ngó sen mềm, ta thích ăn ngó sen giòn, làm gì có chuyện đúng sai? Ăn cơm ngoài đương nhiên không thể cái gì cũng phải vừa miệng ngươi mới được, bộ là bếp nhỏ ở nhà hay gì... Chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà tìm tra, đúng là tính tình đại tiểu thư."
Nói xong cắn một miếng thịt dê, liếm ngón tay tiếp tục nói: "Không muốn ăn thì tội gì tới đây làm chi, tự ngược hả?"
Một tràng trào phúng này tuy giọng nói không lớn lắm, nhưng phỏng chừng không ít người trong những gian khác đều có thể nghe thấy, huống chi còn là trước mặt tiểu nhị, sắc mặt Tống Giai Âm trở nên tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt phóng ra lửa nhìn Tang Kỳ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT