Như vậy đối với Tang Kỳ mà nói, Tang Y không chỉ là trưởng tỷ, mà còn đóng vai mẫu thân, là người cực kỳ quan trọng với nàng.

"Sau này tỷ tỷ tiến cung làm hậu phi, rời khỏi Tây Bắc nên không còn cơ hội gặp mặt, mãi đến lúc..." Tang Kỳ nói đến đây thì dừng lại một chút, tuy rằng biểu cảm không thay đổi, nhưng giọng nói lại có chút nghẹn ngào.

"Mãi đến lúc nàng cũng từ trần?" Yến Vân Chi hỏi, bản thân trước nay không hề nghe nói trong hậu cung có ai là con gái Tang gia, nếu như Tang Y này quá hiền lương, có lẽ không có nhiều khả năng. Kết hợp với trạng thái của Tang Kỳ lúc này, giải thích hợp lý nhất đó là Tang Y tỷ tỷ của nàng đã không còn trên đời nữa.

Tang Kỳ yên lặng gật đầu.

"Trong cung nói với phụ thân nguyên do là vì tỷ tỷ mắc bệnh nặng không trị được, hoàng đế bệ hạ chắc là cũng tin vào lý do này, nhưng sự thật không phải như vậy. Tin tức tỷ tỷ qua đời truyền ra không lâu, ta nhận được một lá thư tỷ ấy gửi riêng cho ta. Bên trong viết lời tỷ ấy dặn dò ta, và cả nguyên nhân thật sự khiến tỷ ấy không còn."

Tang Kỳ lại dừng một chút, thở dài nói: "Tỷ tỷ đã tự sát."

Yến Vân Chi hơi kinh ngạc nhướng mày.

Tang Kỳ kể sơ lại đầu đuôi câu chuyện.

Mọi chuyện phải quay lại lúc trước khi Tang Y gả vào hậu cung.

Năm đó Tang Nguy nổi bật trong triều, đã có công lao to lớn, nhận lấy không ít lời nghi kỵ, còn hơn cả bây giờ. Trong triều có lời đồn ông được lòng trọng binh, muốn ở Tây Bắc tự lập xưng vương. Hoàng đế trong lòng bất an, vô cùng lo lắng, nghe nói còn gầy đi không ít.

Nhưng chiến sự đang ở thời điểm mấu chốt, Tang Nguy không muốn bản thân phải đấu với địch trong giặc ngoài, vừa phải ứng phó quân địch vừa phải ứng phó hoài nghi của triều đình. Cho nên sau khi cân nhắc được mất, ông đưa ái nữ Tang Y vào cung, để hoàng đế nắm được điểm yếu của mình, hi vọng có thể khiến ngài an tâm.

Cứ như vậy, Tang Y trở thành vật hy sinh chính trị, bước vào con đường không thể quay đầu, trở thành hậu phi, làm theo ý nguyện của phụ thân, giúp ông thoát khỏi cảnh khó này.

Nên phải bỏ lại muội muội mà mình không yên lòng, phụ lời hứa cả đời với người yêu thương, chỉ có thể trở thành một loài hoa thơm cỏ lạ trong vô số hoa thắm liễu xanh khác trong hậu cung, uốn mình theo những sinh hoạt mà bản thân không muốn.

Hai năm sau, Tang Nguy thu phục Tây Chiêu, ở biên thùy triệt binh, bỏ đi một phần thế lực của chính mình, phong ba nghi kỵ mới dần dần giảm bớt. Tang Y cũng coi như đã hoàn thành sứ mệnh của bản thân, thừa dịp một lần mắc phong hàn, âm thầm kết thúc cuộc đời không còn niềm vui. Trước khi chết, viết xuống toàn bộ tâm sự của mình trong huyết lệ, giao cho muội muội yêu thương nhất.

Ít nhất phải kể lại chân tướng này cho một người, ta ủy khuất, ta không cam lòng.

Tang Y nói, ta không hận phụ thân, ông ấy cũng có những nỗi khổ tâm không thể không thỏa hiệp. Nhưng ta căm ghét thế giới này, căm ghét sự ràng buộc gắn bó lợi ích dựa trên liên hôn này, xem người ta không khác gì vàng bạc châu báu, lạnh băng vô tình.

Năm ấy khi nhận được lá thư đó, Tang Kỳ chỉ có mười tuổi, vừa mới biết đọc, lại bị cảm xúc tỷ tỷ truyền đạt kia là cho áp lực đến dư chấn tâm lý, không cách nào tiêu tan.

Yến Vân Chi nghe xong, trên mặt lại hiện lên một tia ý cười, nhẹ giọng hỏi: "Bởi vậy nên ngươi mới cự tuyệt tất cả mọi lời cầu hôn, tuyên bố hôn sự của mình là do chính mình làm chủ?"

"Ừ." Tang Kỳ ngồi lâu rồi, lắc lắc tay chân, gật đầu thật mạnh, "Đúng vậy, ai nói đều không tính, chỉ có chính ta mới có thể quyết định, gả cho một người thật lòng thích ta."

Không muốn lại đi vào vết xe đổ, không muốn vì bất cứ ai mà lại trở thành vật hi sinh hay phụ thuộc, ít nhất muốn đền bù tiếc nuối thay cho tỷ tỷ, tự do mà sống.

Yến Vân Chi gật gật đầu, đánh giá bằng bốn chữ: "Thật là thú vị."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play