Phòng khách, Ngụy Quốc Công ngồi ở trên sắc mặt có điểm ngưng trọng, nhìn thấy Thẩm Hinh Dung cùng Thẩm Lâm Phong đi tới, nâng tay ý bảo bọn họ tiến lên.
Thẩm Hinh Dung cùng Thẩm Lâm Phong đi lên trước, hành lễ với Ninh Vương Tiêu Sở Hiên cùng Ngụy Quốc Công, Ngụy Quốc Công để bọn họ chờ bên cạnh.
Ngụy Quốc Công nhìn về phía Ninh Vương Tiêu Sở Hiên nói: “Ninh Vương điện hạ, bọn họ đã tới, ngài hiện tại có thể nói rồi, là ai muốn hại con gái ta?”
Tiêu Sở Hiên ngước mắt nhìn về phía Thẩm Hinh Dung đứng đối diện, ánh mắt thâm thúy phức tạp, mở miệng: “Đêm Thất Tịch ngày đó, ta ở trên phố nhìn thấy Thẩm Tam tiểu thư bị trộm túi tiền, một đường đuổi theo tên trộm chạy vào ngõ nhỏ, cảm thấy không quá thích hợp, liền đi theo xem xét đến tột cùng là sao, sau đó nhìn thấy có ba tên hắc y nhân muốn bắt cóc Thẩm Tam tiểu thư.”
“Lúc ấy ta muốn cứu Thẩm Tam tiểu thư, liền ra tay với ba tên hắc y nhân, hai bên so chiêu, ta phát hiện bọn chúng không phải bọn bắt cóc bình thường, bọn họ võ công cao cường, như thể có người cố ý an bài thích khách.”
“Mấy chiêu qua đi, bọn chúng thấy đánh không lại liền chạy tứ tán. Ta suy xét đến an toàn của Thẩm Tam tiểu thư, lo lắng đây là kế điệu hổ ly sơn, nên không đuổi theo.”
“Tối đó hồi phủ, ta liền phái thị vệ đi tra thân phận bọn chúng. Kết quả tên ăn trộm ngày hôm sau phát sinh xung đột cùng người bên đường, bị một đao giết chết, mà tên giết người cũng sợ tội tự sát.”
“Mặt khác lúc thị vệ truy lùng ba tên hắc y nhân, bọn chúng đánh không lại bèn uống thuốc độc tự sát. Mà độc chúng dùng chính là Nhất Tích Hương, được sản xuất ở Nam Việt Quốc, tiền triều hậu cung từng xuất hiện, nhưng lúc Đại Chu khai quốc thì bị xem là cấm dược.”
“Trực giác ta thấy chuyện này có kiểm kì lạ, bèn để người tiếp tục tra tiếp. Nói đến cũng khéo, thế mà tìm được biểu muội của tên ăn trộm kia. Trước khi chết, hắn nói với em họ muốn đi cửa hàng trên phố mua vải, liền để người đi một chuyến đến đó, kết quả phát hiện trong tiệm vải có giấu thích khách, ông chủ sớm đã mất tung tích.”
“Một tên thích khách ta bắt được ở của hàng vải nói có người tiêu tiền cho bọn chúng mai phục ở đó, chờ xe ngựa Thẩm Tam tiểu thư đi qua liền ra tay giết người.”
“Người muốn giết ta là ai?” Thẩm Hinh Dung tiến lên một bước, nhìn Tiêu Sở Hiên hỏi, không thể tưởng được rốt cuộc là ai muốn giết nàng.
Tiêu Sở Hiên nhìn nàng, rất đau lòng, cô nương tốt như vậy, không nên bị người khác tính kế nhiều lần đến thế.
“Thích khách nói, là Ngụy Quốc Công phu nhân.”
Lời Tiêu Sở Hiên vừa dứt, Thẩm Hinh Dung, Thẩm Lâm Phong, Ngụy Quốc Công đều cả kinh, phòng Thụy An im bặt trong chớp mắt.
“Thì ra là bà ta!” Ngụy Quốc Công tức giận xông lên, một chưởng chụp lên bàn, giương giọng nói: “Người đâu, đem Khương thị trói lại đây cho ta.”
“Chờ một chút!” Tiêu Sở Hiên ra tiếng ngăn cản, bình tĩnh khuyên nhủ: “Ngụy Quốc Công tạm thời đừng nóng nảy. Chuyện này còn lộ ra chỗ kỳ quặc, vạn nhất có người vu oan hãm hại, chẳng phải là oan uổng Ngụy Quốc Công phu nhân?”
Ngụy Quốc Công giờ phút này đang nổi nóng. Thẩm Hinh Dung là nữ nhi bảo bối của ông, người khác đụng tới ông không sao, nhưng động đến Thẩm Hinh Dung thì tuyệt đối không thể. Đề cập đến an nguy của Thẩm Hinh Dung, ông không có biện pháp bình tĩnh được.
“Ninh Vương điện hạ có điều không biết, Khương thị hoàn toàn có động cơ làm việc này.”
“Đêm qua bà ta còn phái người ra ngoài truyền tin, muốn Khương gia ám hại Dung Dung, chỉ là đã bắt được người, nên không để bà ta thực hiện được.”
“Này còn chưa chắc.” Tiêu Sở Hiên nói.
Ngụy Quốc Công trầm khuôn mặt nói: “Nhưng ngài vừa nói, hôm nay đi phủ Tĩnh Hoà Trưởng công chúa nhất định phải qua đường đó, sớm có thích khách mai phục, thích khách cũng chỉ ra và xác nhận là Khương thị sai sử, có thể thấy được bà ta đã sớm nổi lên sát tâm, muốn đưa Dung Dung vào chỗ chết!”
Ngụy Quốc Công tưởng tượng đến Thẩm Hinh Dung liên tiếp gặp phải ám sát, liền đau lòng không thôi, giọng căm hận: “Khương thị làm ra loại sự tình bực này……”
“Cha!” Thẩm Hinh Dung đột nhiên lên tiếng, đánh gãy lời Ngụy Quốc Công. Nàng đi lên trước, không nhanh không chậm nói: “Cha, nữ nhi cảm thấy chuyện này thật sự là kỳ quặc. Tuy con với Khương thị không có quan hệ tốt, nhưng con nghĩ bà ta không dám mướn hung thủ giết người. Người không nên gấp gáp, không bằng kêu bà ấy lại đây hỏi trước một chút, nghe xem bà ta nói như thế nào?”
Thẩm Hinh Dung thanh âm mềm mại, giống như gió nhẹ lướt qua, khiến tâm trạng nóng nảy đều có thể bình tĩnh trở lại. Ngụy Quốc Công rốt cuộc vẫn quan tâm con gái nhất, đều là nàng nói cái gì chính là cái đó. Kể cả chuyện có thể khiến người ta giận sôi cỡ này, cũng có thể hành động dựa theo ý tứ của nàng.
“Dung Dung, chuyện này quan hệ đến con, con có quyền làm chủ.” Ngụy Quốc Công nhìn Thẩm Hinh Dung, con gái ông rốt cuộc cũng trưởng thành, không còn là tiểu cô nương cần ông che chở, con bé có ý nghĩ, có sự quyết đoán của riêng mình.
Thẩm Hinh Dung gật đầu một cái, nói với Thẩm quản gia, phân phó: “Ông mang vài người, đi chính viện mời phu nhân đến đây.”
“Vâng.” Thẩm quản gia lên tiếng, mang theo người đi chính viện.
Chính viện, Khương thị đang bị cấm túc. Từ đêm qua Khương ma ma bị bắt đến giờ, bà tựa như mất đi tâm phúc. Một người ngơ ngác ngồi trong phòng hơn nửa đêm. Ban ngày nhìn ra cửa sân, cũng không biết hi vọng cái gì, trong đầu trống một mảnh.
Lúc Thẩm quản gia mang theo người lại đây, Khương thị thấy nhiều người tiến vào như vậy, còn bị hoảng sợ, kinh hoảng mà từ trên giường La Hán chạm rỗng khắc hoa lê đứng lên.
“Thẩm quản gia, ngươi mang theo nhiều người lại đây làm gì?” Khương thị muốn lấy ra khí thế Quốc công phu nhân để kinh sợ Thẩm quản gia. Chỉ là lúc mở miệng, bà cũng tự thấy khí thế không đủ, không có tự tin gì.
Thẩm quản gia lập tức đi lên, vẫn như cũ là bộ dáng được phân phó mà làm theo, nói: “Phu nhân, quốc công gia thỉnh người đến phòng khách tiền viện một chuyến.”
“Hắn kêu ta đi làm gì?”
“Phu nhân đi liền biết.”
Tâm Khương thị trầm xuống, tay siết chặt khăn, bà không muốn đi tiền viện. Bà cảm thấy nơi đó có chuyện xấu đang chờ mình, nhưng lại không đi không được. Bà tự rõ ràng, nếu dám không đi, người Thẩm quản gia mang đến sẽ không lưu tình chút nào mà mang bà đi.
Trốn không thoát, cũng không có chỗ trốn. Khương thị biết tình cảnh chính mình, có giãy giụa phản kháng cũng vô dụng, chỉ có thể căng da đầu đi theo Thẩm quản gia đến tiền viện.
Một đường đến phòng khách tiền viện, Khương thị từ cửa đi vào, Ngụy Quốc Công vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở thượng vị, Ninh Vương Tiêu Sở Hiên mặt vô biểu tình ngồi bên trái, Thẩm Hinh Dung cùng Thẩm Lâm Phong ngồi ở bên phải, cùng có bộ dáng ngồi nghiêm chỉnh, một bầu không khí khẩn trương, phảng phất như tam đường hội thẩm.
Nhìn thấy tư thế trước mắt này, Khương thị hai chân muốn nhũn ra. Bà ở sau lưng làm không ít chuyện, trong lòng vốn chột dạ. Mà sau khi Khương ma ma bị bắt đêm qua, bà liền có dự cảm không tốt, hiện tại loại cảm giác này càng mãnh liệt.
“Khương thị, hôm nay Ninh Vương điện hạ bắt được một tên thích khách, hắn nói là ngươi mua chuộc bọn chúng muốn giết Dung Dung, ngươi có gì để nói?” Ngụy Quốc Công ngồi ở chủ thượng bỗng nhiên mở miệng, thanh âm lãnh lẽo, trong phòng khách an tĩnh chợt vang lên, khiến tam trí người ta run rẩy.
Khương thị bị Ngụy Quốc Công nói đến da đầu tê dại, trên mặt hiện lên một tia kinh hoàng, theo bản năng mà trả lời: “Không có, ta thế nào mà mua người giết nàng?”
“Ngươi đêm qua phái Khương ma ma ra ngoài truyền tin, còn không phải là đi thông tri thích khách?” Ngụy Quốc Công nhìn chằm chằm Khương thị, đại chưởng vỗ một cái trên bàn, trầm giọng quát, “Người đều đã bắt được, ngươi còn tưởng giảo biện.”
Khương thị đã sớm hoang mang lo sợ, nghe được ‘phanh’ một tiếng vang lên, sợ tới mức nước mắt ào cái rơi xuống, ‘thình thịch’ một tiếng quỳ trên mặt đất, vội vàng vì chính mình mà giải thích, “Ta cùng tam tiểu thư quan hệ không tốt, phái Khương ma ma ra ngoài đưa tin, muốn để người trong nhà giúp ta tìm biện pháp, nhưng ta không có mua thích khách giết nàng a!”
“Huống chi, ở trong kinh thành này, tất cả mọi người đều biết Hoàng Thượng, Quốc công gia, Thế tử gia yêu thương tam tiểu thư, trừ phi là không muốn sống, chứ ta nào dám giết nàng. Ta nhiều nhất chỉ nghĩ phá hư thanh danh nàng ta ở tiệc ngắm sen, để nàng khó gả.”
“Huống chi đêm qua Khương ma ma cũng không thể ra cửa, Quốc công gia đã đem người bắt được, ta thế nào báo tin cho thích khách được?”
“Đây rõ ràng là thích khách vu hãm ta!” Khương thị nước mắt cuồn cuộn mà rơi. Bà mặc dù có suy nghĩ không muốn để Thẩm Hinh Dung sống tốt, nhưng cũng không có lá gan đó. Bà chỉ nghĩ để thanh danh Thẩm Hinh Dung hỏng rồi, một nữ nhân khó gả, chính là khổ cả đời, so với giết người càng ngoan độc hơn.
Ngụy Quốc Công không tin, lạnh giọng chất vấn: “Tên thích khách kia vì sao phải vu oan ngươi? Tại sao hắn không hãm hại người khác?”
Khương thị quỳ trên mặt đất, cũng mê mang, “Chuyện này, ta cũng không biết……”
“Con biết.” Thẩm Hinh Dung bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt sắc bén.
====
Editor có lời muốn nói: Chuyện ám sát này không chỉ đơn giản là dừng tại đây đâu. Khương thị cũng không cao tay đến thế.