Thẩm Hinh Dung thay quần áo xong, mang theo Hồng Lăng đi tiền viện.

Tiền viện, Ngụy Quốc Công và Thẩm Lâm Phong đang cùng Phúc công công nói chuyện. Phúc công công thái giám đắc lực nhất bên người hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu. Lúc hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu vẫn là hoàng tử đã theo bên cạnh, cảm tình làm bạn vài thập niên, mưa mưa gió gió một đường đến giờ, hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu tín nhiệm cùng coi trọng ông hơn hẳn người thường.

Thẩm Hinh Dung đi lên trước, mặt mang tươi cười, nhẹ kêu một tiếng, “Phúc công công.”

Phúc công công cười ha hả nói: “Lão nô phụng mệnh Hoàng Thượng tặng đồ cho tam tiểu thư.”

Theo sau Phúc công công là ba tiểu thái giám, trên tay một tiểu thái giám cầm mấy thớ vải dệt, có vân vụ tiêu, tố la sa, vân lăng cẩm, trang hoa đoạn(*), đều là cống phẩm thượng đẳng; một tiểu thái giám cầm một hộp trân châu, viên nào viên nấy mượt mà no đủ, ánh sáng lóe mắt, mỗi một viên đều bằng ngón tay cái, vừa thấy liền biết là rất trân quý; cuối cùng trên tay một tiểu thái giám cầm chính là một hộp thức ăn, đều là các món mà nàng thích ăn nhất khi ở trong cung, có thể thấy được người chọn lễ vật thực dụng tâm.

(*) tên các chất liệu, kiểu vải

“Làm phiền Phúc công công đặc biệt chạy một chuyến. Mấy thứ này ta đều thực thích, đây là chút lòng thành, Phúc công công cầm đi uống trà.” Thẩm Hinh Dung hướng mắ cho Hồng Lăng, đem túi tiền đã chuẩn bị đưa cho Phúc công công, tươi cười đẹp đẽ, khiến người yêu thích.

“Tam tiểu thư, làm như vậy không được đâu.” Phúc công công từ chối không nhận.

“Phúc công công, trời nắng thế này đi một chuyến quá vất vả, người nếu không thu, khiến lòng ta thật băn khoăn mà.” Thẩm Hinh Dung ôn nhu khuyên bảo: “Người hãy cầm đi.”

Sau một phen khuyên bảo, Phúc công công mới đem túi tiền nhận lấy.

“Sắc trời không còn sớm, lão nô cũng nên hồi cung hướng Hoàng Thượng phục mệnh.” Phúc công công cáo từ nhóm người Thẩm Hinh Dung, mang theo tiểu thái giám rời đi.

Thẩm Hinh Dung nhìn đồ vật Phúc công công đưa tới, phân phó hạ nhân: “Đều đưa đến phòng ta đi.”

Mấy thứ này là đồ hoàng đế đưa, nàng cũng không thể cho người khác, chỉ có thể thu hồi toàn bộ về Nhạc Sanh Viện thôi.

Ngụy Quốc Công nhìn mặt Thẩm Hinh Dung tuy rằng đang cười, nhưng tươi cười lại không đến đáy mắt, rõ ràng không phải rất cao hứng, liền gọi nàng đến: “Dung Dung, đi cùng cha một chuyến đi.”

Thẩm Hinh Dung chớp mắt, đối mặt cới ánh mắt quan tâm của Ngụy Quốc Công, gật đầu, “Dạ.”

Men theo hành lang thông đến hậu viện, hoàng hôn chiếu vào góc sân.

Thẩm Hinh Dung đỡ Ngụy Quốc Công đi phía trước, Thẩm Lâm Phong theo phía sau.

Ngụy Quốc Công nghiêng đầu nhìn Thẩm Hinh Dung, đây là nữ nhi ông sủng trong lòng bàn tay, trong mắt trong lòng đều là thương tiếc, “Cha thấy hình như con có vẻ không vui hả?”

“Không có mà.” Thẩm Hinh Dung lập tức lắc đầu phủ nhận.

Ngụy Quốc Công hiểu con gái mình, phủ nhận không nhất định chính là sự thật, ông nói tiếp: “Đại ca con đã đem chuyện ở phủ Tĩnh Hoà Trưởng công chúa nói cho cha, Hoàng Thượng lúc này mang đồ tới cho con, chỉ sợ cũng đã biết việc hạ độc, cho nên cố ý mang đồ tới trấn an con, con đem đồ vật thu vào là được, không cần suy nghĩ nhiều như vậy.”

Thẩm Hinh Dung “Dạ” một tiếng, mắt nhìn hoàng hôn nơi xa, không cảm xúc nói: “Con biết, Hoàng Thượng đây là đau lòng con, không quan tâm con thì sao có đãi ngộ này chứ.”

Ngụy Quốc Công nghe lời Thẩm Hinh Dung nói chỉ cảm thấy đau lòng,: “Con lớn lên không chỉ giống mẹ con, mà tính tình cũng giống bà ấy.”

Thẩm Hinh Dung nghe vậy cười một chút, mi mắt cong cong, “Thật sự giống đến vậy sao?”

Ngụy Quốc Công nhìn gương mặt tươi cười của con gái, như chợt thấy Ngô Uyển Thu thời trẻ, thở dài một tiếng: “Giống, quá giống, ngay cả lời con vừa nói, mẹ con trước kia cũng từng nói qua.”

Thẩm Hinh Dung chu môi. Mẹ nàng thật sự rất tốt đẹp, mình bởi vì lớn lên giống mẹ, cho nên Thái Hậu thích mình, Hoàng Thượng cũng thích mình, chung quanh thật nhiều người theo bọn họ thích mình. Cũng không biết bọn họ thích đến tột cùng là mình, hay là thích vì mình giống mẹ.

Ngụy Quốc Công nhìn ra cảm xúc của Thẩm Hinh Dung, duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu nàng, ôn nhu nói: “Dung Dung, con là con gái ta, mặc kệ chuyện gì, cha cùng đại ca con đều vẫn luôn che chở con, cưng chiều con. Con không cần lo lắng, cha và đại ca con sẽ dốc hết sức lực tìm ra tên chủ mưu, bảo đảm con bình an.”

Thẩm Hinh Dung cảm nhận được ấm áp trên đỉnh đầu, nhìn vẻ mặt từ ái của Ngụy Quốc Công, khóe mắt đã hơi ươn ướt.

Nàng là người có cha và đại ca tốt nhất thiên hạ rồi.

“Quốc công gia.” Thẩm quản gia vội vàng chạy tới, cách một khoảng cách đứng lại, bẩm báo Ngụy Quốc Công: “Ninh Vương điện hạ tới, nói là có chuyện quan trọng nói cùng ngài.”

Ngụy Quốc Công vừa nghe đến Ninh Vương Tiêu Sở Hiên, tâm tình liền phức tạp. Mấy ngày trước Tiêu Sở Hiên vô duyên vô cớ tới cửa cầu hôn, muốn thú Thẩm Hinh Dung làm phi, lúc ấy ông liền cự tuyệt. Con gái ông bảo bọc nuôi lớn, nũng nịu như hoa, ông mới không để nó tùy tiện gả chồng, huống chi Thẩm Hinh Dung cũng không thích Ninh Vương điện hạ, ông đương nhiên tôn trọng ý tứ Thẩm Hinh Dung, đem Tiêu Sở Hiên liệt vào đối tượng không thể lui tới.

Nhưng khiến Ngụy Quốc Công không dự đoán được là, Tiêu Sở Hiên hôm nay lại cứu Thẩm Hinh Dung một mạng. Nếu không phải Tiêu Sở Hiên kịp thời phát hiện, nói không chừng Thẩm Hinh Dung đã trúng độc, ân cứu mạng trọng như núi, nếu Tiêu Sở Hiên lại mượn việc này mà đưa ra lời cầu hôn Thẩm Hinh Dung, ông liền có điểm không thể cự tuyệt.

Ngụy Quốc Công thật rầu, hỏi Thẩm quản gia: “Ninh Vương điện hạ có nói là chuyện quan trọng gì không?”

“Ninh Vương điện hạ không nói.” Lời này cũng không phải Thẩm quản gia có thể hỏi đến.

Ngụy Quốc Công trong lòng minh bạch, Ninh Vương điện hạ muốn tới, Thẩm quản gia cũng không ngăn được, ông quay đầu nhìn về phía Thẩm Hinh Dung xinh đẹp nũng nịu, đây là nữ nhi bảo bối của ông, không phải ai cũng cưới được. Trong lòng ông thầm hạ quyết tâm, chỉ cần Thẩm Hinh Dung không gật đầu không đồng ý, ông sẽ không đáp ứng Ninh Vương Tiêu Sở Hiên cầu thân, ai tới cũng không được!

“Cha đi phía trước nhìn xem, con về Nhạc Sanh Viện trước đi.” Ngụy Quốc Công phân phó Thẩm Lâm Phong đưa Thẩm Hinh Dung về Nhạc Sanh Viện, ông đi tiền viện gặp Ninh Vương Tiêu Sở Hiên.

Đi đến của phòng khách tiền viện, Ngụy Quốc Công dừng bước, giương mắt nhìn thoáng qua phòng khách, chỉ thấy Tiêu Sở Hiên mặc áo gấm huyền sắc, bên hông giắt đai ngọc, đầu đội ngọc quan, cả người cao thẳng đứng trong phòng, thưởng thức bức hoạ sơn thủy treo trên vách tường phòng khách.

“Ninh Vương điện hạ.” Ngụy Quốc Công sửa sang lại biểu tình trên mặt, cất bước vào phòng, cười như không cười chào hỏi.

Tiêu Sở Hiên đã sớm nhận ra động tĩnh phía sau, thẳng đến khi Ngụy Quốc Công lên tiếng, hắn mới xoay người sang chỗ khác, cùng Ngụy Quốc Công chào hỏi, “Ngụy Quốc Công.”

“Hạ quan thấy Ninh Vương điện hạ vẫn luôn nhìn bức họa trên tường này, nếu như Ninh Vương điện hạ thích, hạ quan có thể tặng cho ngươi.” Đồ vật cho được, chuyện cầu thân thì miễn bàn, Ngụy Quốc Công tự nhủ.

“Ta kỳ thật cũng không hiểu hội hoạ gì, chỉ là thấy bức hoạ treo tường họa ý cảnh không tồi, tùy tiện xem mà thôi.” Tiêu Sở Hiên đã đoán được tâm tư Ngụy Quốc Công. Ngụy Quốc Công yêu con mà sốt ruột, hắn cũng không thể nóng vội, nếu không đắc tội Ngụy Quốc Công, chuyện sau này càng không dễ làm, hắn cũng không cùng Ngụy Quốc Công lòng vòng, nói thẳng nguyên nhân mình tới đây, “Ta đã tra được người đây bất lợi Thẩm Tam tiểu thư.”

Ngụy Quốc Công biểu tình nghiêm túc, “Là ai?”

……

Theo con đường nhỏ lát đá đến Nhạc Sanh Viện, Thẩm Lâm Phong theo Thẩm Hinh Dung chậm rãi bước, hai bên bụi hoa thỉnh thoảng truyền đến mùi hoa thanh đạm.

Thẩm Lâm Phong nhìn thoáng qua Thẩm Hinh Dung bên cạnh, suy đoán nguyên nhân Ninh Vương Tiêu Sở Hiên tới Ngụy Quốc Công phủ, hỏi Thẩm Hinh Dung: “Hôm nay lúc chúng ta chuẩn bị rời phủ Tĩnh Hoà Trưởng công chúa, em cùng Ninh Vương điện hạ nói gì vậy?”

Thẩm Hinh Dung nhớ tới lời mình nói cùng Tiêu Sở Hiên, theo bản năng mà không muốn cho Thẩm Lâm Phong biết, liền nói: “Em chỉ là cảm tạ ngài ấy đã cứu em, không có ngaì ấy kịp thời phát hiện, em đã trúng độc rồi.”

“Chỉ vậy thôi?” Thẩm Lâm Phong tựa hồ có điểm không tin.

“Đương nhiên, nếu không thì sao? Em còn có thể nói với ngài ấy cái gì?” Thẩm Hinh Dung chớp chớp mắt, nhìn chung quanh mà che dấu chột dạ.

May mắn Thẩm Lâm Phong cũng không truy hỏi tiếp, vừa đi vừa suy tư, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn về phía Thẩm Hinh Dung nói: “Ninh Vương điện hạ lúc này tới, có thể là vì chuyện có người muốn hại em, nói không chừng ngài ấy tra được cái gì rồi.”

Thẩm Hinh Dung vừa nghe cảm thấy rất có khả năng, vội vàng nói: “Nếu không chúng ta đi tiền viện nhìn xem.”

Hai người đang nói đến đó, Thẩm quản gia liền lại đây, bước chân đi nhanh, tới phụ cận liền cùng Thẩm Hinh Dung cùng Thẩm Lâm Phong nói: “Quốc công gia muốn tam tiểu thư cùng Thế tử gia đi phòng khách tiền viện.”

Thẩm Hinh Dung cùng Thẩm Lâm Phong liếc mắt nhau, trong lòng đều có cùng suy đoán.

Sau đó, Thẩm Hinh Dung cùng Thẩm Lâm Phong liền vội vàng đi đến phòng khách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play