“Con biết.” Thẩm Hinh Dung bỗng mở miệng, đứng lên, đi về hướng Khương thị hai bước, nhìn chằm chằm bà ta, ánh mắt sắc bén, “Có phải Tiết Thất Tịch ngày ấy, bà cũng âm thầm thuê thích khách muốn giết ta? Đáng tiếc ngày ấy Ninh Vương điện hạ đã cứu ta, kế hoạch thất bại, bà liền ôm hận trong lòng. Lúc Ninh Vương điện hạ tới phủ cầu hôn, vừa lúc ta lại cự tuyệt Ninh Vương điện hạ. Sau đó bà liền tương kế tựu kế, đem những lời ta nói thêm mắm thêm muối mà lan truyền ra ngoài, chửi bới thanh danh ta cùng Ninh Vương điện hạ, để người khác thấy ta là con người mắt cao hơn đầu, ngay cả chiến thần Đại Chu cũng chướng mắt.”
“Nhưng sau đó, bà vẫn chưa hết giận, liền để Khương ma ma đi Khương gia truyền lời, muốn chặn giết ta trên đường đến phủ Tĩnh Hoà Trưởng công chúa. Nhưng những tên thích khách đó lại bị Ninh Vương điện hạ phát hiện, kế hoạch của bà lại lần nữa thất bại. Bởi vậy bà liền cực kì tức giận, bí quá hoá liều, lại để người ở phủ Tĩnh Hoà Trưởng công chúa hạ độc vào nước trà, muốn độc chết ta!”
“Không, không, ta không có, ta không có làm như vậy.” Khương thị kinh hoảng mà kêu lên. Mấychuyện đó đều không phải bà làm, không thể mạnh mẽ vu oan hết lên đầu bà. Bà kích động kêu lên: “Ta không có sai người giết ngươi.”
“Vậy bà đã làm cái gì?” Thẩm Hinh Dung nhìn gần bà ta nói: “Bà nếu không nói thật, ta liền tiến cung bẩm báo Hoàng Thượng rằng bà muốn giết ta. Dựa vào yêu thương của Hoàng Thượng dành cho ta, bà hẳn là biết sẽ có hậu quả gì.”
Khương thị đương nhiên rõ ràng . Toàn kinh thành ai mà không biết hoàng đế yêu thương Thẩm Hinh Dung. Nếu Thẩm Hinh Dung nói bà cùng Khương gia muốn giết nó, vậy thì không chỉ mạng bà khó giữ, mà toàn bộ Khương gia đều phải chôn cùng. Nếu chuyện đã vậy, bà cũng không thể lui, muốn tránh cũng không được, bà cần thiết phải đối mặt chuyện này. Giấu giếm đã không phải là cách, bà còn muốn sống tiếp.
“Ta không có có cho người giết ngươi, ngươi phải tin ta, ta không có lá gan giết người, ta nhiều nhất cũng chỉ muốn phá hư thanh danh ngươi.”
“Đêm Thất Tịch đó, ta xác thật để Khương ma ma tìm mấy tên du côn lưu manh, muốn cho bọn chúng đem ngươi trói đi, tạo thành tình cảnh ngươi bị người làm nhục, huỷ hoại thanh danh, như vậy ngươi liền không thể gả chồng, nói không chừng còn muốn quy y xuất gia làm ni cô, cả đời này cứ như vậy mà sống.”
Khương thị khóc lóc nói: “Chính là ta không nghĩ tới, Khương ma ma tìm mấy tên lưu manh căn bản không dùng được. Bọn họ thu tiền, lại không làm xong việc, còn chưa ra tay đã bị Ngũ Thành Binh Mã Tư bắt đi.”
“Bọn họ làm sao mà bị người Ngũ Thành Binh Mã Tư bắt đi?” Thẩm Hinh Dung cảm thấy sự tình có điểm kỳ quái. Còn chưa ra tay đã bị bắt, như thế nào mà bị tìm thấy, người Ngũ Thành Binh Mã Tư lại làm sao mà biết được?
Chuyện tới đây, Khương thị vạn phần hối hận, thành thành thật thật mà đem lời Khương ma ma nghe được nói một lần, “Khương ma ma nói trong đó một tên lưu manh uống say, trên phố đùa giỡn một nữ tử, sau đó liền cùng người bên cạnh nữ tử đó đánh nhau, vừa lúc bị Ngũ Thành Binh Mã Tư tuần tra gặp được, tất cả đều bị bắt đi.”
“Còn gì nữa?” Nghe Khương thị giải thích, Thẩm Hinh Dung vẫn cảm thấy kỳ quặc, nhíu mày nói: “Bà tiếp tục kể tiếp xem.”
Khương thị đành phải nói tiếp: “Ngày hôm sau, Ninh Vương điện hạ tới phủ cầu hôn, những lời cự tuyệt ngươi nói với Ninh Vương điện hạ, ta cho người đem lời truyền đi, cố ý chửi bới thanh danh ngươi, đem ngươi nói thành người không chấp nhận được.”
…
Thẩm Hinh Dung trầm mặt nói: “Những lời hạ thấp Ninh Vương điện hạ, nói ngài ấy không xứng làm chiến thần, là tên ngụy quân tử có tiếng không có miếng cũng là bà cho người bịa ra?”
Khương thị lắc đầu, “Cái này không phải ta nói. Ta chỉ cho người ra ngoài nói xấu ngươi, không có lá gan bố trí Ninh Vương điện hạ, chỉ là không biết thế nào mà những lời này càng truyền càng biến dạng.”
“Vậy là còn có người khác tham gia chuyện này?” Thẩm Hinh Dung hoài nghi.
Khương thị nói: “Cái này ta cũng không biết.”
Thẩm Hinh Dung lại hỏi: “Nhị tỷ tỷ theo Lâm Như Tuyết còn có Khương Bình Bình tám nhảmnói bậy về ta cũng là do bà sai sử?”
Khương thị nhấp môi, gật đầu, “Ta cùng nó nói, giúp ta làm việc, ta liền sắp xếp tốt việc hôn nhân, nó liền đáp ứng.”
Hay thật, Khương thị thân là Ngụy Quốc Công phu nhân, Thẩm Hinh Lệ là thứ nữ, Thẩm Hinh Lệ muốn gả đến chỗ tốt, liền phải nghe Khương thị an bài, nịnh bợ Khương thị cũng có lý do.
Thẩm Hinh Dung nói tiếp: “Ta còn một vấn đề cuối cùng. Chuyện ám sát cùng hạ độc hôm nay có phải do bà làm không?”
“Không phải, cái này thật sự không phải ta.” Khương thị khóc lóc lắc đầu, “Ngươi thật sự phải tin tưởng ta, ta làm ta đều nói, ta thật sự không làm chuyện giết ngươi.”
“Vậy đêm qua bà còn cho Khương ma ma ra ngoài đưa tin.” Thẩm Hinh Dung nhướng mày.
“Ta để Khương ma ma trở về Khương gia tìm lão thái thái nghĩ cách. Chủ ý của ta chính là làm xấu mặt ngươi ở Thưởng Hà yến, như vậy mặt mũi ngươi bị ném đi, về sau không thể gả cho người tốt.” Khương thị lúc này đâu dám giấu diếm gì, một năm một mười nói ra.
“Nhưng bà cho Khương ma ma vài trăm lượng bạc, tìm người làm chuyện xấu cầu nhiều tiền vậy sao?” Thẩm Hinh Dung mới không tin, tiếp tục truy vấn.
Khương thị cười khổ: “Ta chỉ là đứa con gái đã xuất gía, ở nhà chồng còn không được sủng ái, tìm người làm việc sao dễ dàng như vậy, phải cho chỗ tốt, bằng không quay đầu lại liền đem ta bán.”
“Bà thật sự không tìm người giết ta? Nếu bị ta điều tra ra, bà nên biết hậu quả là gì chứ?” Thẩm Hinh Dung lại hỏi.
“Ta thật sự không có.” Khương thị nói: “Ta đều nói tất cả rồi, lúc này sao ta còn dám nói dối. Ngươi nếu không tin, có thể kêu Khương ma ma tới đối chất, cũng có thể cho tìm mấy tên du côn kia nữa.”
Khương thị nói đến khẩn thiết, Thẩm Hinh Dung cũng minh bạch, Khương thị chỉ muốn làm hư thanh danh nàng, cũng không tìm thích khách giết mình.
Thẩm Hinh Dung hiểu Khương thị, xác thật bà ta cũng không có lá gan lớn như vậy. Khương thị gả vào Ngụy Quốc Công phủ mấy năm nay, chuyện nhỏ không ngừng, nhưng chuyện lớn lại không dám làm.
Thẩm Hinh Dung hỏi rõ Khương thị, lại lâm vào nghi vấn mới, nói với Ngụy Quốc Công bọn họ: “Theo lời phu phân, hẳn là có người biết bà ta muốn gây bất lợi với ta, liền nương theo đó, tìm thích khách giết ta. Giết hại hôm tiết Thất Tịch không thành, lại an bài chuyện ám sát cùng hạ độc hôm nay.”
Nói đến đây, Thẩm Hinh Dung tự giễu mà cười, “Cũng không biết, rốt cuộc là ai muốn ta chết như vậy?”