Chương 11

Đại Lý Tự.

Tiêu Sở Hiên đem tỳ nữ bắt được ở phủ Tĩnh Hoà Trưởng công chúa giao cho Đại Lý Tự Khanh, tận mắt nhìn thấy nha dịch Đại Lý Tự đem tỳ nữ tiến vào phòng giam trông coi nghiêm mật, quay đầu lại cùng Đại Lý Tự Khanh nói: “Hoàng Thượng đã hạ ý chỉ, muốn đại nhân nghiêm tra án này, hy vọng đại nhân có thể mau chóng bắt được người chủ phía sau, cũng để cho Hoàng Thượng yên tâm.”

“Chuyện tất nhiên, hạ quan chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó, mau chóng tra được hung phạm.” Đại Lý Tự Khanh chắp tay hành lễ, một bộ trung thành và tận tâm vì hoàng đế phân ưu.

Đại Lý Tự Khanh là tên cáo già, biết bây giờ nên làm cái gì. Tiêu Sở Hiên nhìn hắn một cái, xoay người cất bước ra ngoài, “Vậy bổn vương về trước, nếu tra được tin tức gì, đại nhân trực tiếp tiến cung hồi bẩm Hoàng Thượng đi.”

“Vâng.” Đại Lý Tự Khanh cung kính mà đáp.

Đi ra nhà tù Đại Lý Tự tối tăm mùi hôi, ngửi được không khí trong lành bên ngoài, Tiêu Sở Hiên hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn không trung nơi xa, trời chiều ngã về tây, chim mỏi về tổ, chỉ còn vài tia ánh sáng hoàng hôn màu cam hồng dừng nơi chân trời.

“Thời điểm không còn sớm nữa, hồi phủ.” Tiêu Sở Hiên đi ra khỏi cửa lớn Đại Lý Tự. Thân vệ tùy thân còn chờ ở cửa, hắn đi qua, từ tay thân vệ tiếp nhận dây cương, lưu loát xoay người lên ngựa, cưỡi ngựa rời Đại Lý Tự.

Một đường trở lại Ninh Vương phủ, Tiêu Sở Hiên mới vừa trở lại Tứ Phương cư ngồi xuống, uống một ngụm trà Tiêu thúc đưa lên, nghe được thị vệ tiến vào bẩm báo: “Hôm nay tên thích khách bị bắt ở cửa hàng vải đã nguyện ý khai.”

Tiêu Sở Hiên buông chén trà, “Hắn nói như thế nào?”

Thị vệ nói: “Hắn muốn gặp Vương gia mới nguyện ý nói ra người phía sau màn.”

“Muốn gặp ta?” Tiêu Sở Hiên trầm ngâm một chút, buông chén trà cầm trong tay, đứng lên: “Ta đây liền đi gặp hắn đi.”

Hậu hoa viên Ninh Vương phủ có một tòa giả sơn, bên cạnh núi giả là một hồ hoa sen hình quảtrứng, không to bằng hồ hoa sen phủ Tĩnh Hoà Trưởng công chúa, nhưng thắng ở việc nước dẫn đến hồ hoa sen là chảy từ ngoài thành, chảy cuồn cuộn không ngừng.

Trong gian núi giả có một lỗ trống vừa một người, phía bên phải chỗ trống có một khối bia đá, bia đá khắc ba chữ “Vạn vật sinh”.

Tiêu Sở Hiên giơ tay ấn lên cục đá nhô lên, tấm bia đá “Vạn vật sinh” chậm rãi di chuyển lên, lộ ra mặt sau là một cái thông đạo. Tiêu Sở Hiên cất bước vào trong thông đạo. Một đường thông đạo châm đèn dầu, đi ước chừng một chén trà nhỏ, liền đến được địa phương rộng lớn, nơi này là địa lao Ninh Vương phủ, men theo hàng rào sắt ven tường vòng ra là tới nhà tù, thích khách bị bắt đang bị nhốt ở bên trong.

Tiêu Sở Hiên để người mở ra cửa lao, cửa sắt phát ra tiếng vang ầm ầm, đẩy cửa mà vào, liền thấy tên thích khách bị xích sắt trói lại tay chân, nửa người bị treo ở giữa nhà tù, trên người lở loét vết thương tứ tung ngang dọc, một vết tiếp một vết, máu tươi nhiễm đỏ nửa người, hơi thở thoi thóp mà gục đầu, phảng phất có thể tắt thở bất cứ lúc nào.

“Muốn chết chưa?” Tiêu Sở Hiên nhàn nhạt mở miệng, mặt vô biểu tình mà nhìn tên thích khách trước mặt. Trên chiến trường hắn đã thấy máu đổ và cái chết tàn khốc hơn nhiều, chuyện trước mắt điểm chả tính là cái gì cả.

“Không, chưa chết được.” Tên thích khách bị treo vẫn còn mạnh miệng.

Tiêu Sở Hiên cười nhạt một tiếng, nghiêng đầu nhìn hắn nói: “Đã muốn khai, hà tất còn cãi bướng, ngươi phải biết rằng, chỉ có ta mới có thể để mạng sống của ngươi.”

Tên thích khách nhấp đôi môi khô nứt, suy tư mức độ đáng tin lời Tiêu Sở Hiên nói.

Tiêu Sở Hiên nhìn thấy hắn do dự, hơi nhướng mày, lạnh giọng nhắc nhở, “Ngươi cảm thấy trừ bỏ nghe theo ta, ngươi còn có con đường thứ hai sao?” 

Đúng vậy, hắn đã không còn lựa chọn nào khác.

Thích khách nói: “Được, ta nói cho ngươi người phía sau màn làm chủ là ai.”

“Vậy nói đi.” Tiêu Sở Hiên hơi nhướng mày, lạnh lùng nói.

“Ngươi đến đây, ta chỉ nói cho một mình ngươi.” Thích khách nhìn Tiêu Sở Hiên.

Thị vệ bên cạnh vừa nghe, lạnh giọng cảnh cáo, “Ngươi tốt nhất đừng có bày trò.”

Thích khách giương giọng cười: “Ta đã bị các ngươi trói thành như vậy, còn có thể chơi chiêu gì?” Cười xong hắn nheo đôi mắt đánh giá Tiêu Sở Hiên, “Chẳng lẽ ngươi sợ?”

Tiêu Sở Hiên nhẹ cong khóe môi. Hắn bước qua thây sơn biển máu, chuyện đáng sợ hơn đều đã trải qua, hắn cần gì phải sợ một tên thích khách.

“Ngươi nói đi.” Tiêu Sở Hiên đi đến trước mặt tên thích khách, hơi hơi cúi đầu.

Thích khách nhìn chằm chằm mắt Tiêu Sở Hiên, ánh mắt lập loè một chút, hạ giọng, dùng âmthanh chỉ có hai người mới nghe được nói một cái tên.

……

Ngụy Quốc Công phủ.

Xe ngựa chậm rãi từ cửa hông đi vào, chạy trong chốc lát, cuối cùng dừng lại tại nhị môn.

Nha hoàn tiến lên bẩm báo đã về đến nhà, mời ba tiểu thư xuống xe.

Ngồi trong xe ngựa, Thẩm Hinh Lệ quay đầu liếc mắt nhìn Thẩm Hinh Dung, thấy nàng còn dựa vào người Thẩm Hinh Nhã ngủ ngon lành, bộ dáng hồn nhiên không biết gì, không khỏi bực bộimột trận. Mệt nàng ta một đường đều giận dỗi, thế mà người ta căn bản không để ý mình, trong lỗ mũi hừ mạnh một tiếng, Thẩm Hinh Lệ đứng lên, nghẹn một cổ hỏa khí, vén rèm xuống xe.

Đợi Thẩm Hinh Lệ xuống xe, Thẩm Hinh Nhã mới nhẹ nhàng đẩy Thẩm Hinh Dung một chút: “Tam muội muội, nên tỉnh thôi, về đến nhà rồi.”

Thẩm Hinh Dung mơ hồ mà tỉnh, tay xoa xoa đôi mắt, vẻ mặt ngây thơ thanh mềm mại: “Về tới nhà rồi ư?”

“Ừ, xem em ngủ tới hồ đồ kìa.” Thẩm Hinh Nhã tươi cười ôn hòa, nhìn Thẩm Hinh Dung chu môi, khuôn mặt phấn phấn nộn nộn, bộ dáng ngây thơ còn chưa tỉnh ngủ, tay ngứa ngáy muốn xoa bóp khuôn mặt tròn kia ghê.

Thẩm Hinh Dung lại xoa xoa đôi mắt, rốt cuộc thanh tỉnh hơn, lẩm bẩm: “Chúng ta cũng xuống xe đi.”

Thẩm Hinh Dung đứng lên, lại đỡ Thẩm Hinh Nhã, hai tỷ muội chậm rãi ra thùng xe, liền thấy một bàn tay to duỗi đến đây, là của Thẩm Lâm Phong.

“Cảm ơn đại ca.” Thẩm Hinh Dung tươi cười ngọt ngào, vươn tay để lên tay Thẩm Lâm Phong rồi xuống xe ngựa, Thẩm Hinh Nhã theo sát sau đó.

Thẩm Lâm Phong đứng bên cạnh người Thẩm Hinh Dung, thanh âm ôn hòa nói: “Anh đưa em về Nhạc Sanh Viện.”

Hôm nay xảy ra chuyện, Thẩm Lâm Phong rất không yên tâm về em mình, muốn đem em ấy xem dưới mí mắt mình mới yên tâm.

Thẩm Hinh Dung tất nhiên không có ý kiến, gật đầu vâng lời.

Từ chỗ nhị môn, một đường dọc theo đi về phía trước, xuyên qua hành lang gấp khúc, Thẩm Lâm Phong cùng Thẩm Hinh Dung sóng vai chậm rãi đi, nha hoàn Hồng Lăng bước theo phía sau.

“Anh lát nữa đi gặp cha, sẽ đem việc hôm nay báo cho ông.” Thẩm Lâm Phong tự hỏi: “Tiết Thất Tịch ngày ấy em xém bị bắt cóc, hôm nay sắp bị người hạ độc, anh cảm thấy việc này không đơn giản, vẫn là để cho cha biết cho thỏa đáng.”

Thẩm Hinh Dung nhấp môi, việc xảy ra ở Tiết Thất Tịch nàng chỉ mới nói cho Thẩm Lâm Phong, không nói cho Ngụy Quốc Công, chính vì không để cho Ngụy Quốc Công quá mức lo lắng, nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, hiển nhiên là việc không đơn giản, không thể giấu nữa, liền gật đầu, đồng ý với quyết định của Thẩm Lâm Phong.

“Thân thể cha không tốt lắm, nếu biết những việc này, chỉ sợ lại càng vì em mà lo lắng.” Thẩm Hinh Dung mày đẹp nhíu lại. Đời trước nàng không gặp những việc này, cũng không biết sau khi trọng sinh, rốt cuộc là ai muốn mạng của mình?

“Dung Dung, em đừng nghĩ nhiều, anh cùng cha đều sẽ bảo hộ em thật tốt.” Thẩm Lâm Phong vươn tay, sờ sờ đỉnh đầu em gái, đây là người em gái thân yêu của hắn.

“Em biết.” Thẩm Hinh Dung trong lòng than thở, chính vì vậy mới khiến nàng lo lắng đó!

Thẩm Lâm Phong đưa Thẩm Hinh Dung về Nhạc Sanh Viện sau đó mới rời đi.

Thẩm Hinh Dung chậm rãi vào phòng. Nha hoàn Lục Ly đưa lên trà nóng, Thẩm Hinh Dung bưng lên chén trà bạch đế thanh hoa uống một ngụm.

Buông ly, Thẩm Hinh Dung vẫy tay cho Hồng Lăng tiến lên, nhỏ giọng nói: “Nói ta nghe xem hôm nay ở phủ Tĩnh Hoà Trưởng công chúa phủ, Thẩm Hinh Lệ đã đi gặp người nào?”

Hồng Lăng nhìn quanh một chút, xác định không có người khác, mới hạ giọng nói: “Nô tỳ theo nhị tiểu thư đi một đường, cuối cùng thấy nàng ta đi gặp Hộ Bộ thượng thư nữ nhi Lâm Như Tuyết (*).”

(*) Chương trước tác giả gọi người này là Lâm Nhược Tuyết, nay lại thành Lâm Như Tuyết. Chương này mình sẽ để là Lâm Như Tuyết, để sau này xem có thay đổi không sẽ edit lại nhé.

Lâm Như Tuyết?!

Thẩm Hinh Dung hiểu rõ nhướng mày, cười lạnh một tiếng, “Thẩm Hinh Lệ trộm gặp Lâm Như Tuyết, mà Lâm Như Tuyết lại là bạn tốt của Khương Bình Bình, Khương Bình Bình lại luôn cùng ta đối nghịch, thế em nói xem các nàng ta gặp mặt sẽ nói cái gì nào?”

Hồng Lăng nói: “Nói xấu tam tiểu thư chứ sao.”

Thẩm Hinh Dung “Ừ” một tiếng, nói tiếp: “Khả năng còn chưa đủ, nói không chừng nhị tỷ “tốt” kia của ta còn sẽ nói một ít chuyện khác. Ví như ta cự tuyệt lời cầu thân của Ninh Vương điện hạ, hoặc là ta mắng Ninh Vương điện hạ là tên ngụy quân tử.”

Hồng Lăng sắc mặt trầm xuống, “Nói như vậy, bên ngoài những lời đồn đãi vớ vẩn đó, thật là do nhị tiểu thư truyền đi ư?”

Thẩm Hinh Dung suy tư một chút, nói: “Thẩm Hinh Lệ là một người, nhưng khả năng còn có một người khác nữa.”

“Vậy là sao?” Hồng Lăng có điểm không rõ, sự tình quá phức tạp.

Thẩm Hinh Dung nói tiếp: “Em ngẫm lại những lời chửi bới Ninh Vương điện hạ xem. Ninh Vương điện hạ mới đánh thắng Bắc Lục Thát Tử rồi hồi kinh, lập được chiến công hiển hách, tạo được thanh danh đại chấn, phong quang vô hạn, hắn là nhân vật lợi hại như vậy, có phải sẽ chắn đường người khác không? Như vậy là có ai cố ý muốn chèn ép, hạ thấp thanh danh hắn? Là ai muốn mượn cơ hội này đem hắn dẫm xuống?”

“Chuyện này……” Hồng Lăng nghĩ đến người có khả năng, không nhịn được hoảng sợ, vội kéo Thẩm Hinh Dung nói: “Tam tiểu thư, đừng nói nữa.”

Thẩm Hinh Dung nhìn thoáng qua Hồng Lăng đang bị dọa trắng mặt, vỗ vỗ tay em ấy, nói: “Không có việc gì, là ta đoán bừa.”

Lúc này, trong viện truyền đến động tĩnh, Thẩm Hinh Dung cùng Hồng Lăng im miệng, nghe được tiếng thông bẩm là người trong cung tới.

Lục Ly bước nhanh tiến vào bẩm báo: “Tam tiểu thư, Phúc công công tới, nói là phụng ý chỉ của Hoàng Thượng tặng người lễ vật.”

“Phúc công công ở đâu?” Thẩm Hinh Dung hỏi.

“Tại tiền viện, quốc công gia cùng Thế tử gia đều đã đi qua.” Lục Ly nói.

Thẩm Hinh Dung cũng đứng lên, cùng Lục Ly nói: “Ta đi trước thay quần áo, em đi truyền lời một tiếng, chờ một lát lát ta qua ngay.”

Lục Ly hành lễ lui ra ngoài, Thẩm Hinh Dung lôi kéo Hồng Lăng đi vào nội thất thay quần áo.

Hồng Lăng một bên giúp Thẩm Hinh Dung thay quần áo, một bên cười nói: “Hoàng Thượng lại cho Phúc công công đến tặng lễ vật cho tam tiểu thư, có thể thấy được Hoàng Thượng yêu thương tam tiểu thư đó.”

Thẩm Hinh Dung mặt vô biểu tình, không thấy vui mừng chút nào, “Cũng chưa chắc là chuyện tốt. Hoàng Thượng xem phân thượng mẫu thân nên chiếu cố ta, yêu thương ta, xem ta như thân cháu ngoại gái, nhưng yêu thương của ngài cũng là một loại gánh nặng!”

“Tam tiểu thư……” Hồng Lăng đau lòng mà nhìn Thẩm Hinh Dung.

Thẩm Hinh Dung nhịn không được thở dài một hơi, sâu kín nói: “Toàn kinh thành người ngườiđều biết ông ấy sủng ái ta. Nếu ta có chuyện gì, người xui xẻo cũng bị liên luỵ theo hay không?”

“Bên ngoài nghe đồn ta mắng Ninh Vương điện hạ là ngụy quân tử, nói hắn không xứng làm chiến thần, em nói Hoàng Thượng đã biết việc này, sẽ nhìn Ninh Vương điện hạ thế nào đây?”

“Ta hiện tại mới nhìn ra, người tản ra lời đồn, lập mưu thật hay!”

====

Editor có lời muốn nói: Lảm nhảm chuyện lúc edit truyện, bản convert ghi tên đại ca của Thẩm Hinh Dung là “Thẩm đón gió” á =))))) Chuyển qua bản Hán-Việt mới biết ảnh tên Thẩm Lâm Phong. Hú hồn hà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play