Lạc Thiếu Hoa từ xa nhìn thấy Lâm Quốc Đông đi từ cửa tòa lầu, vội bỏ ống nhòm xuống, cố thu mình trên ghế lái, chỉ lộ ra nửa đỉnh đầu, theo dõi động hướng của hắn.
Lâm Quốc Đông vẫn mặc bộ quần áo ra viện hôm đó, tay cầm một chiếc túi nilon đen. Hắn chậm rãi đi tới bên đường, đem túi nilon ném vào thùng rác. Sau đó, hắn để hai tay vào túi áo, tự do không mục đích nhìn xung quanh một lượt. Vài phút sau, hắn gãi gãi má, đi về hướng cổng khu vườn.
Lạc Thiếu Hoa ngồi ngay lại, đem ống nhòm nhét vào ba lô màu đen đang đặt ở ghế phụ. Chiếc ba lô căng phồng, miệng túi lộ ra nào là bình nước và nửa khúc bánh mì, còn có một cây dùi cui đen thui.
Lạc Thiếu Hoa nhìn cây dùi cui, đó là một cây dùi cui kiểu của cảnh sát có thể kéo dài được.
Hy vọng không cần dùng tới nó. Lạc Thiếu Hoa ngẩng đầu lên, vừa hay thấy Lâm Quốc Đông biến mất ở cổng khu vườn. Ông khởi động xe, chậm rãi đi theo.
Lạc Thiếu Hoa không thể khẳng định Lâm Quốc Đông có nhớ ra mình hay không, cho nên ông không dám mạo hiểm, chỉ là từ xa theo đuôi hắn. Sau khi Lâm Quốc Đông ra khỏi khu vườn, rẽ phải đi vài trăm mét rồi rẽ vào một con đường nhỏ.
Lạc Thiếu Hoa liếc mắt nhìn tên phố, thầm mắng một câu, rồi đem xe đỗ bên đường.
Đó là chợ sáng đường Xuân Huy, xe hơi không thể chạy vào được. Lạc Thiếu Hoa vừa khóa cửa xe, vừa suy nghĩ xem có phải Lâm Quốc Đông đã phát hiện ra mình. Ông vội chạy vào chợ sáng, lại phát hiện Lâm Quốc Đông cũng không hề biến mất trong đám người, mà cách phía trước không xa, thong thả đi dạo chợ.
Hắn giống như một "ông chồng nội trợ" thất nghiệp đã lâu, phải dựa vào vợ nuôi sống cả gia đình, nhẫn nại đi qua từng quầy bán rau, nghiêm túc xem xét từng mặt hàng, kiên nhẫn hỏi giá, cầm một hộp khoai sọ hoặc một cân rau nõn xem đi xem lại, tựa hồ đối với mọi thứ đều rất hiếu kỳ.
Lạc Thiếu Hoa cố gắng nấp sau đám người, để ý quan sát nhất cử nhất động của hắn. Lúc đầu, ông đối với những cử chỉ kỳ lạ của Lâm Quốc Đông có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh ông đã hiểu ra, đối với một người ở bệnh viện tâm thần hơn 20 năm mà nói, với những thứ bên ngoài sớm đã cảm thấy xa lạ.
Một cảm giác khoái trá dâng lên trong lòng Lạc Thiếu Hoa. Cái người cách đó không xa, bị súng điện và đồ bó tra tấn nửa đời người, bây giờ biến thành một tên phế nhân đến cả rau nõn còn không biết.
Nhưng Lạc Thiếu Hoa rất nhanh ý thức được, cho nên vừa nãy cảm thấy hắn ta quái dị, là vì ông xem Lâm Quốc Đông và mình giống nhau.
Giống mình, nhìn bình minh lên, hoàng hôn xuống, trải qua đông lạnh rồi mưa mùa hè, xuân qua thu tới, chứng kiến sự phát triển nhanh chóng của thành phố này, từ những bãi đất trống biến thành các tòa cao ốc, thầm vui vì lương được lên, lo vì vật giá leo thang.
Giống như Lạc Thiếu Hoa thường cảm thấy một loại ảo giác: Khi ông đang nhìn vào những góc tối hơn trong con phố tối tăm, đều cảm giác như có một đôi mắt đang nhìn lại mình.
Hắn thật sự trước giờ chưa từng rời khỏi.
Xuyên qua chợ sáng, Lâm Quốc Đông đi thẳng về trạm xe buýt đối diện, ngẩng đầu nhìn bảng chỉ dẫn, rồi yên lặng đứng đợi. Lạc Thiếu Hoa đã không kịp về lấy xe, chỉ có thể nấp sau một quầy bán đồ ăn sáng, dán mắt nhìn hắn.
Vài phút sau, một chiếc xe buýt tuyến 116 chậm rãi chạy tới. Lâm Quốc Đông xếp sau mấy bác cầm giỏ rau bước lên xe, đi tới giữa xe, nắm lấy vòng treo đứng vững. Lạc Thiếu Hoa mắt thấy chiếc xe buýt rời khỏi trạm, vội chạy qua đường cái, vẫy tay gọi chiếc taxi, đuổi theo.
Nói với tài xế "Đi theo chiếc xe buýt tuyến 116 phía trước.", Lạc Thiếu Hoa lấy di động ra, kết nối với mạng, bắt đầu tra những điểm dừng dọc đường của chiếc xe buýt. Sau khi phân tích những điểm có khả năng Lâm Quốc Đông sẽ xuống xe, Lạc Thiếu Hoa cất di động, phát hiện tài xế đang tò mò đánh giá mình.
"Ông à, ông đang.."
Lạc Thiếu Hoa suýt nữa buột miệng nói "Cảnh sát đang điều tra án.", lời tới miệng liền đổi thành: "Cháu trai trốn học, tôi đi xem xem thằng nhóc này đi tới tiệm net nào."
Dò trúng đài của tài xế rồi, nói từ chuyện giáo dục tới chuyện chỉnh đốn lại quán net. Lạc Thiếu Hoa không có lòng dạ nào trò chuyện với anh ta, hờ hững đáp vài câu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe buýt phía trước. Qua 4 trạm, Lâm Quốc Đông xuống xe ở trạm phố Trường Giang. Lạc Thiếu Hoa bảo tài xế dừng lại phía trước cách chiếc xe buýt không xa, thấy Lâm Quốc Đông đi vào phố Trường Giang, ông trả tiền xong rồi xuống xe.
Phố Trường Giang là một con phố thương mại đi bộ của thành phố này, lúc này khoảng 9h sáng, đa số các cửa hàng đã mở cửa buôn bán. Trong trí nhớ của Lạc Thiếu Hoa, phố Trường Giang sau khi cải cách vẫn luôn là khu thương mại chủ yếu của thành phố này, vài cửa hiệu có lịch sử hơn 20 năm. Cùng lúc, ông cũng ý thức được nguyên nhân Lâm Quốc Đông xuống xe ở đây.
Lâm Quốc Đông đang muốn thử bổ khuyết cho kí ức trống rỗng của mình, mà phố thương mại rõ ràng là cánh cửa tốt nhất để tìm hiểu thành phố này một lần nữa.
Hắn đứng giữa lối vào phố đi bộ, hai tay đút túi áo, ngẩng đầu nhìn quanh tòa thương mại. Gió lạnh mùa đông cuộn tới, chiếc quần rộng thùng thình bị gió thối dán sát vào đùi, lộ ra đường cong của cặp đùi. Lúc này trên phố đi bộ hãy còn vắng vẻ, người đi lại không nhiều, vả lại ai nấy dáng vẻ đều vội vàng, không ai chú ý tới một lão già ăn mặc lỗi thời, vẻ mặt hiếu kỳ. Lâm Quốc Đông đứng yên nhìn một lúc, bước vào một cửa hiều gần nhất.
Hắn đi rất chậm, nhìn xung quanh, tựa hồ đối với những thứ bên cạnh đều tràn ngập hứng thú. Vài phút sau, hắn bị hấp dẫn bởi cái máy bán hàng tự động đặt ở đại sảnh của cửa hiệu, nghiên cứu hồi lâu, sau khi đọc kỹ hướng dẫn sử dụng, Lâm Quốc Đông lấy ra một xấp tiền mặt, rút một tờ 5 tệ, bỏ vào khe để tiền. Sau đó, hắn chọn đi chọn lại một hồi trong mấy dãy chai lọ, sau cùng ấn vào nút bên dưới chỗ để coca. "Ding" một tiếng, một lon coca rớt vào khe ra hàng. Hắn giật mình, tựa hồ không biết thanh âm này từ đâu mà đến, đi quanh máy bán hàng tự động mấy vòng, trên mặt vẫn là vẻ không hiểu ra làm sao.
Cô gái ở quầy nấu món Quan Đông bên cạnh che miệng cười, chỉ khe ra hàng bên dưới máy tự động. Lâm Quốc Đông mới bừng tỉnh, lấy lon coca. Hắn cầm cái lon đỏ đó, xoay đi xoay lại nhìn kỹ, rồi lại nhìn chiếc máy bán hàng tự động, vẻ mặt thích thú, như một đứa trẻ xếp được tứ mặt của trò chơi cube rubik.
Tiếp theo, hắn mở lon coca, cẩn thận uống một ngụm, đầu tiên là khẽ chau mày, sau đó chép chép miệng, tựa hồ rất hài lòng với mùi vị đó.
Sau đó, Lâm Quốc Đông cầm lon coca, bắt đầu chậm rãi dạo trong khu mua sắm, thi thoảng nhấp một ngụm coca. Tầng một của khu thương mại chủ yếu là các quầy kinh doanh đá quý, đồng hồ nổi tiếng. Lâm Quốc Đông nghía qua từng quầy hàng, thỉnh thoảng dừng lại nghe khách hàng và nhân viên bán hàng trò chuyện, trên mặt vẫn là nụ cười thân thiện. Có lẽ vì quá tập trung nghe, hắn đã thu hút sự chú ý của đôi nam nữ đang chọn nhẫn kim cưỡng. Chàng trai thi thoảng cảnh giác đánh giá hắn, cô gái xoay túi xách lại ôm trước ngực. Lâm Quốc Đông không thèm để ý, cười cười, rồi cầm lon coca thong thả rời khỏi.
Lúc lên lầu, Lâm Quốc Đông lại gặp chút rắc rối. Hắn nhìn thang máy tự động không ngừng di chuyển lên trên, sau cùng đứng qua một bên, nhìn những người khách khác lần lướt bước lên cầu thang. Sau một hồi đắn đo, hắn cẩn thận bước lên, vào giây phút thang máy đi lên, Lâm Quốc Đông mất thăng bằng, trên bậc thang chật hẹp khoa tay múa chân một hồi, hắn mới miễn cưỡng bắt chặt tay vịn đứng vững. Thang máy lên tới lầu hai, hắn nín thở tập trung nhìn bậc thang đang tới điểm cuối, khoa trương nhảy một cái, suýt nữa té ngã trên mặt đá cẩm thạch sáng bóng.
Khiến người ta kinh ngạc là, lon coca đó vẫn luôn bị hắn nắm chặt trong tay, không rơi giọt nào.
Lầu hai chủ yếu là đồ dùng phụ nữ. Lâm Quốc Đông vẫn là bộ dáng nhàn nhã đó, chậm rãi đi dạo. Lạc Thiếu Hoa theo dõi hắn từ xa, dựa vào cột, quầy bán hàng và những người khách khác để ẩn mình. Sau hơn một giờ, ông bắt đầu mất kiên nhẫn, bắt đầu hoài nghi việc theo dõi của mình có cần thiết hay không. Lâm Quốc Đông bây giờ đích thực là một ông lão mới hết bệnh, ôn hòa, vụng về, gầy yếu, vô hại, thậm chí nhìn có chút đáng thương.
Có chút đáng thương?
Khi bốn chữ này xuất hiện trong đầu Lạc Thiếu Hoa, ông lập tức nhắc nhở mình phải giữ tỉnh táo.
Đừng bị che mờ, đừng xảy ra lần nữa. Vì không còn thời gian 23 năm để có thể đi bù đắp và trả nợ.
Lạc Thiếu Hoa lấy lại tinh thần, từ sau tờ áp phích lớn thò đầu ra nhìn, liền trừng to đôi mắt.
Không thấy Lâm Quốc Đông đâu nữa.
Mồ hôi lạnh liền rịn đầy trán. Lạc Thiếu Hoa từ sau tấm áp phích vội vàng chạy ra, nhìn xung quanh. Lúc này, ông đang đứng giữa hai quầy hàng ở tầng 2, hai bên trái phải là thương hiệu thời trang nữ. Ông nhớ chỗ lần cuối cùng Lâm Quốc Đông xuất hiện là ở phía trước bên phải quầy thời trang nữ Amass, sau khi chạy vào quầy, lại không thấy bóng dáng đối phương đâu, trong tiệm chỉ có mấy người phụ nữ đang lựa áo khoác và quần dài.
Phụ nữ, mẹ nó, phụ nữ.
Bây giờ là ban ngày, lại ở khu thương mại đông người, hắn chắc sẽ không..
Một khả năng nữa là: Mình đã bị lộ.
Mới theo dõi vài tiếng đồng hồ, liền bị đối phương phát hiện, và dễ dàng bị cắt đuôi. Lạc Thiếu Hoa thầm mắng mình, mới vừa nghỉ hưu mà đã vô dụng vậy rồi?
Vào liên tiếp mấy cửa hàng, vẫn không thấy bóng dáng Lâm Quốc Đông đâu. Lạc Thiếu Hoa bắt đầu nghĩ xem có nên tìm kiếm ở lối thoát hiểm hay không, vừa đi tới khúc ngoặt chỗ quầy hàng này, một bóng người xuất hiện trong tầm nhìn của Lạc Thiếu Hoa. Hắn không hề dừng lại, cũng không quay đầu, mà đi thẳng tới khu bán áo da đang giảm giá, chui vào đám đàn ông đang thử áo khoác da, tùy tiện cầm một cái ướm thử, tiếp đó, hắn miễn cưỡng áp chế hô hấp dồn dập của mình, khẽ quay người, nhìn sang cửa một quầy bán thời trang nữ.
Lâm Quốc Đông vẫn cầm lon coca, lưng quay về phía mình, yên lặng nhìn chằm chằm vào vật gì đó trong quầy. Vì tầm nhìn bị che khuất, Lạc Thiếu Hoa không biết hắn đang nhìn một người nào hay một vật trưng bày nào, nhưng dựa vào thời gian mà suy đoán, Lâm Quốc Đông có lẽ nhìn rất lâu.
Vài phút sau, Lâm Quốc Đông đứng đơ như tượng nãy giờ chợt động đậy, tiếp đó, hắn làm một động tác quái dị: Cằm ngẩng lên, hai vai nhô lên cao, sau đó ra sức ưỡn ra sau, hai tay khẽ mở ra..
Hắn dường như đang vươn eo, lại giống như thử đem cơ thể mình giãn ra hoàn toàn, giải phóng ra thứ gì đó bị áp chế đã lâu.
Động tác này duy trì vài giây, sau đó, đột ngột như lúc bắt đầu, Lâm Quốc Đông lại thả lỏng, xoay người lại, loạng choạng rời đi.
Lạc Thiếu Hoa cuối cùng đã thấy được thứ hắn nhìn chằm chằm, phút chốc, đáy lòng trở nên lạnh lẽo.
Lâm Quốc Đông đi dạo trên phố đi bộ đúng một ngày, giữa chừng còn ăn miến vịt, gà chiên kiểu Đài. Bữa tối hắn vào một cửa hàng KFC, gọi một phần ăn.
Hamberger, gà chiên và khoai tây chiên đối với hắn mà nói đều là thực phẩm mới lạ, Lâm Quốc Đông mở giấy gói ra, cầm trong tay cái bánh mì kẹp thịt gà, rau sống, còn tò mò tách ra xem, rồi lại nhìn lên bảng menu bằng đèn neon, dường như đối với kích thước của hamberger và hình ảnh hiển thị có chút suy tư. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới cảm giác thèm ăn của hắn, sau khi cắn miếng đầu tiên, trên mặt Lâm Quốc Đông hiện rõ vẻ hài lòng.
Lạc Thiếu Hoa nấp sau cây cột đèn đối diện nhà hàng, đã đói tới mức dạ dày phát đau. Ông không dám đi mua đồ ăn, sợ Lâm Quốc Đông lại biến mất tăm mất dạng. Lúc này, sắc trời đã tối, trên phố đi bộ được những biển hiệu bằng đèn neon chiếu sáng như ban ngày. Dòng người vẫn qua lại tấp nập, các đôi nam nữ sau khi tan làm tới đây sánh vai bên nhau đi dạo, ngược lại còn náo nhiệt hơn cả ban ngày. Đêm tối, thêm vào các loại ánh sáng rực rỡ và tiếng người sôi nổi, bầu không khí ấm áp trải dài cả con phố.
Đối với Lâm Quốc Đông mà nói, sắc đêm là nha phiến, khiến người ta say đắm nhưng đầy rẫy nguy hiểm. Lạc Thiếu Hoa nghĩ như vậy.
Ông châm một điếu thuốc, lặng lẽ nhìn Lâm Quốc Đông trong nhà hàng. Người phía sau đã bắt đầu ăn khoai tây chiên, còn học bộ dạng của người khác, đem tương cà phết lên trên.
Hắn ăn rất chậm, lại rất tập trung, lon coca đó vẫn để bên cạnh hắn, dường như đó là một thứ quý giá không nỡ vứt đi. Thật ra, Lâm Quốc Đông sớm đã uống sạch coca trong đó. Nhưng hắn dường như xem nó như một biểu tượng, dùng nó để kéo gần khoảng cách giữa mình và thế giới này hơn, dù như vậy khiến hắn nhìn càng giống một kẻ lang thang đi nhặt ve chai.
Khoảng 40 phút sau, bữa tối kéo dài cuối cùng cũng kết thúc. Lâm Quốc Đông chén sạch đồ ăn, đến cả đá trong thức uống cũng được nhai nát nuốt xuống. Sau khi lau sạch miệng, hắn cầm lon coca rỗng, đứng dậy rời đi.
Lạc Thiếu Hoa dập thuốc, xoay người, nhìn tủ trưng bày của tiệm đối diện. Một bóng hình được phản chiếu từ trong tấm kính, Lâm Quốc Đông đứng trước cửa nhà hàng, nhìn trái nhìn phải một hồi, rồi đi về phía trạm xe buýt ở đầu phố.
Lạc Thiếu Hoa khẽ thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ bám theo.
Nửa giờ sau, Lâm Quốc Đông đi vào tiểu khu Lục Trúc Uyển tòa 22 ban 4. Lạc Thiếu Hoa ở trong một góc ở đối diện tòa lầu, không nhịn được liền kéo khóa quần.
Xả lũ, bàng quang sắp căng tới vỡ ra cuối cùng cũng được thả lỏng. Tiếp đến là cảm giác nóng rát từng cơn của dạ dày. Lạc Thiếu Hoa vừa xoa bụng, vừa nhìn chằm chằm cửa sổ phòng 501. Rất nhanh, trong cánh cửa sổ đó sáng đèn. Bóng dáng Lâm Quốc Đông lúc ẩn lúc hiện, nhìn động tác có thể đoán hắn đang cởi quần áo. Vài phút sau, hắn biến mất khỏi cửa sổ, rồi lại lần nữa xuất hiện, dường như đang dùng một cái khăn lau tóc. Qua một lúc, đèn trong phòng tối xuống, hắn mở đèn bàn, tắt đèn điện.
Tiếp đó, ánh sáng nơi cửa sổ bắt đầu chập chờn, lúc sáng lúc tối. Lạc Thiếu Hoa đoán hắn đang xem tivi, do dự một lúc, chạy về hướng bên ngoài khu vườn.
Ông chạy một mạch ra đầu phố đường Xuân Huy, chiếc Santana màu xanh đậm vẫn nằm đó, trong nhiệt độ xuống thấp của buổi đêm, trên thân xe bị che phủ bởi một tầng sương mỏng. Lạc Thiếu Hoa lấy chìa khóa ra mở cửa xe, đồng thời phát hiện một tờ giấy phạt đỗ xe sai quy định được dán trên cửa xe. Ông thầm mắng một câu, xé giấy phạt xuống bỏ vào túi, thấp người ngồi vào ghế lái.
Khởi động xe, quay đầu, Lạc Thiếu Hoa một tay lái xe, một tay với lấy chiếc ba lô ở ghế phụ, lấy ra một chiếc bánh mì, dùng miệng xé bao bì nilon, ăn ngấu nghiến.
Miệng ông nhai bánh mì, dùng sức đạp chân ga, mau chóng chạy về tiểu khu Lục Trúc Uyển.
Đèn phòng 501 vẫn còn sáng, ánh sáng trong phòng vẫn lay động, Lâm Quốc Đông có lẽ vẫn đang xem tivi. Lạc Thiếu Hoa đỗ xe ở một chỗ khuất, tắt máy, chậm rãi gặm bánh mì.
Sau khi để đông cả ngày, bánh mì đã trở nên khô cứng, nhai trong miệng giống như khúc gỗ vậy. Lạc Thiếu Hoa dần dần cảm thấy miệng khô khốc, cổ họng nghẹn lại rất khó chịu. Ông từ trong ba lô lấy ra một bình nước, sờ trúng một khối lạnh ngắt, ông lập tức ý thức được chai nước đó bị đông thành đá.
Mẹ kiếp!
Lạc Thiếu Hoa theo phản xạ đưa tay sờ vào chìa khóa, muốn mở hệ thống sưởi trong xe, mau chóng làm tan chai nước đã bị đông thành đá này. Sau đó, ông ngẩng đầu vẫn thấy phòng 501 sáng đèn, rồi lại để tay xuống.
Lạnh, đói, khát, lo lắng..
Đủ các loại cảm xúc không tốt ập tới, sau cùng gộp thành một ngọn lửa tức giận. Lạc Thiếu Hoa hạ cửa xe xuống, đem chai nước ném ra ngoài. Chai nước cứng như đá đập lên tường, phát ra tiếng động cực lớn, đèn cảm ứng âm thanh trước cửa ban 4 bị kích hoạt. Ánh sáng đột ngột này ngược lại khiến Lạc Thiếu Hoa bình tĩnh lại, ông ngồi trong buồng lái thở dốc, miệng vẫn máy móc gặm bánh mì. Cuối cùng, nước miếng cũng làm ướt hết được bã bánh mì, sau cùng khó khăn nuốt xuống.
Tên khốn nạn, mày tốt nhất ngoan ngoãn chút, nếu không..
Lạc Thiếu Hoa ngẩng đầu, vừa khéo thấy đèn phòng 501 đã tắt. Cửa sổ như một con mắt khép lại.
Cự thú cuối cùng phải nghỉ ngơi rồi, trong một đêm tĩnh lặng như vậy.
Nháy mắt, cảm giác mệt mỏi đột nhiên từ nơi nào đó sâu trong đáy lòng đang lớn dần ra, mau chóng chiếm lĩnh từng khớp xương và từng tấc da thịt. Ông bắt đầu nhớ chiếc giường và cái chăn ấm áp ở nhà. Nhưng ông vẫn không dám thả lỏng, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ tối om đó.
Nửa giờ sau, phòng 501 vẫn không có động tĩnh gì, lối cầu thang cũng không có người ra vào. Lạc Thiếu Hoa thở dài một hơi, chậm rãi chuyển động cái cổ đã bắt đầu cứng đờ, đưa tay khởi động xe.
Lái xe rời khỏi tiểu khu Lục Trúc Uyển, Lạc Thiếu Hoa nhìn đồng hồ, đã 10h30 tối. Ông do dự một lúc, lấy di động ra, gọi vào một số máy. Sau hơn 40 giây, điện thoại rốt cuộc được kết nối.
"Thiếu Hoa?"
"Ừm, ông đang ở đâu?"
"Ở nhà."
"Làm gì thế?"
"Xem bóng đá, cúp vô địch châu Âu."
"Ồ."
Một hồi im lặng, sau đó đối phương hỏi dò:
"Ông uống rượu?"
"Không có, đang lái xe."
"Muộn vậy rồi mà.. có việc sao?"
"Ồ, không có."
"Có việc gì cứ nói."
"Thật sự không có, như vậy đi, tìm thời gian ra ngoài tụ tập chút, đã lâu rồi chưa gặp."
"Được, liên lạc bằng điện thoại."
"Được."
Lạc Thiếu Hoa cúp máy, nhìn về phía trước, đạp ga hết cỡ. Ông phải mau chóng về nhà nghỉ ngơi hồi phục thể lực, vì, đối với việc theo dõi Lâm Quốc Đông phải được lặp đi lặp lại.
Trong trung tâm thương mại, trong khoảng khắc Lâm Quốc Đông xoay người rời đi, Lạc Thiếu Hoa thấy được thứ trong tủ trưng bày.
Đó là ma nơ canh bằng nhựa, mặc chiếc áo khoác dài màu xám làm bằng len, tóc giả đen và ngắn ngang vai.
Nó đưa tay về phía trước bày ra tư thế nhiệt liệt mời gọi, môi hồng răng trắng, hướng ra chỗ trống bên ngoài tủ trưng bày, mỉm cười không chút sinh khí.
Đêm ngày càng sâu lắng. Cư dân của tiểu khu đều rơi vào khoảng tĩnh lặng. Không có ánh trăng, không có những vì sao, một loại bóng tối triệt để bao trùm mọi ngóc ngách của thành phố này.
Nếu bạn chưa từng lang thang trong đêm, thì sẽ không cảm giác được loại hư không vô bờ bến.
Đột nhiên, trong bóng đêm tối đen như mực chợt có một ánh sáng lóe lên. Là cửa sổ phòng 501 ban 4 tòa 22 lặng lẽ thức dậy.
Vài phút sau, thứ ánh sáng yếu ớt đó lần nữa biến mất. Tiếp đó, thanh âm như có như không từng chút từng chút xé tan màn đêm, như ở bên trên hay bên dưới, như gần như xa, mãi tới khi đèn cảm ứng âm thanh trước cửa ban 4 sáng lên.
Trong ánh sáng từ ngọn đèn trên đỉnh đầu rọi xuống, sắc mặt Lâm Quốc Đông trắng như tờ giấy. Đôi mắt hắn ẩn trong đêm, nhìn như một màn sương mù u tối.
Hắn cứ đứng như vậy, đứng giữa chùm sáng, lặng lẽ nhìn vào bóng tối vô tận trước mặt. Vài giây sau, đèn cảm ứng âm thanh lại lặng lẽ tắt.
Đôi mắt Lâm Quốc Đông lại sáng lên.
Hắn bước đi, mau chóng hòa vào trong bóng đêm, lúc đi tới bên đường, giơ tay, đem cái lon nhôm màu đỏ nhắm chuẩn bay vào thùng rác, phát ra tiếng va đập trong trẻo.
Ra khỏi khu vườn, tới bên đường cái, trước mắt là một mảng ánh sáng. Dưới ánh sáng của ngọn đèn, con phố trống trải càng thêm rộng lớn vô cùng. Lâm Quốc Đông men theo lề đường chậm rãi bước đi, vừa đi vừa nhìn tứ phía. Rất nhanh, một chiếc taxi trống chạy tới. Lâm Quốc Đông vẫy dừng, ngồi lên đó.
Chiếc taxi lao đi trên con phố vắng vẻ. Tài xế thi thoảng nhìn vào gương chiếu hậu quan sát người đàn ông trầm mặc này. Đèn đường vẫn cứ lướt qua chiếc xe, gương mặt người đàn ông lúc sáng lúc tối. Hắn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì.
Tài xế sờ vào ngăn chứa đồ đặt ở cửa xe, bên trong có một tuốc nơ vít cán dài. Chỗ mà hành khách này muốn tới thật kỳ lạ, nếu không phải chuyện làm ăn tối nay quá tệ, anh sẽ không nhận đơn hàng này. Nhưng thằng cha ngồi ở dãy ghế sau nhìn có vẻ đã hơn 50, tạng người trung bình, cứ cho là hắn ta động tà tâm cũng không khó đối phó. Nghĩ như vậy, tài xế có chút yên tâm, dưới chân âm thầm dùng sức, chi muốn nhanh chóng kết thúc vụ làm ăn này, sớm về ngủ.
Rất nhanh, chiếc taxi đã ra khỏi thành phố. Đèn hai bên đường dần thưa thớt, sau cùng là hoàn toàn biến mất. Hành khách ở băng ghế sau đã hoàn toàn ẩn mình trong bóng tối. Chiếc xe như mảnh thiên thạch bị sao chổi xoay chuyển dữ dội mà phóng ra, chỉ còn lại hai điểm ánh sáng yếu ớt, cuốn xa. Sau khi chạy thêm mười mấy phút, thân xe bắt đầu chòng chành. Tài xế biết, đường nhựa bằng phẳng đã tới điểm cuối, đoạn đường tiếp theo sẽ là đoạn đường đất. Anh mở đèn pha, vẫn không giảm tốc độ.
Cuối cùng, chiếc xe dừng ở ngã ba, trên tấm bảng chỉ đường màu xanh có mấy chữ màu trắng lớn: Thôn Hạ Giang, 2.6km.
"Tới rồi." Tài xế dùng tay trái khẽ chạm vào tuốc nơ vít cáng dài "64 tệ."
Hành khách hơi nhướng người, nhìn ra bóng đêm đen nghịt ngoài cửa sổ: "Chạy lên trước một đoạn nữa."
"Không được." tài xế từ chối dứt khoát, "Đường khó đi, gầm xe chịu không nổi."
Hành khách im lặng, đưa tay sờ túi áo. Tài xế căng mình, nhìn động tác của ông ta.
Rất nhanh, bàn tay từ trong túi áo rút ra, trên tay nhiều hơn một sấp nhân dân tệ.
"Tôi thêm tiền." hành khách đưa tờ 100 tệ, "Chỉ cần chạy lên trước một chút nữa là được, phiền cậu."
Tài xế do dự một chút. Lớn tuổi, ốm yếu, nhìn có vẻ cũng không thiếu tiền, có lẽ không phải là phường cướp giật. Anh nhận lấy tiền, lần nữa khởi động xe.
Chạy tới trước ngõ thôn Hạ Giang, hành khách ra hiệu cho anh tiếp tục tiến lên trước, tài xế bất luận thế nào cũng không đồng ý. Lần này ông ta không kiên quyết nữa, trả tiền bo rồi xuống xe.
Lâm Quốc Đông đi giữa nông trang vắng vẻ không một tiếng động, không một bóng dáng con người. Thôn dân ở đây vẫn duy trì thói quen ngày làm, đêm nghỉ sớm. Đặc biệt là mùa đông, họ không có gì để làm, nhiều lắm là đánh vài ván mạt chược rồi đi ngủ sớm. Lúc này, cả thôn trang đang chìm trong giấc ngủ say. Không tiếng người, không ánh đèn. Dù nghe thấy tiếng bước chân của hắn nhưng những con chó trông nhà của các hộ dân cũng lười ra xem.
Lâm Quốc Đông toàn thân ra mồ hôi, hơi nóng thở ra từ miệng đọng trên lông mi kết thành lớp sương mỏng. Hắn không thể không thi thoảng dụi mắt, để đảm bảo mình có thể nhìn rõ con đường dưới chân. Mười mấy phút sau, hắn đi qua thôn, đặt chân tới một con đường nhỏ gồ ghề.
Không còn những tòa kiến trúc làm cản tầm nhìn, gió lạnh của đêm đông ào ào thổi tới. Mồ hôi trên mặt Lâm Quốc Đông rất nhanh bị thổi khô, bắt đầu thấy tê rát. Ánh mắt hắn vẫn luôn tập trung vào cánh đồng trống bên cạnh, thỉnh thoảng dừng lại, thầm tính toán khoảng cách. Cuối cùng, hắn đứng bên cạnh đám ngô bị tuyết trắng che phủ, nhìn sang hướng nam. Nhưng tầm nhìn vẫn chỉ là một mảng tối đen. Hắn cố gắng trừng to mắt, thử phân biệt ra mục tiêu của mình trong bóng đêm dày đặc. Nhưng, trước mắt ngoài một màu đen, thì vẫn chỉ là một màu đen.
Hắn bĩu bĩu môi, quay đầu về hướng thôn làng, cho tới khi tìm được cái cây Du lớn đó, ánh mắt liền sáng lên.
Chính là chỗ này.
Lâm Quốc Đông đi xuống con đường đất, đi qua đám ngô. Cánh đồng đã được thu hoạch nhưng vẫn còn để lại gốc rạ cao mười mấy mm, Lâm Quốc Đông bước đi loạng choạng, chân bị gốc rạ dưới mặt đất đầy tuyết đâm tới đau. Hắn chậm rãi phân biệt phương hướng, sau cùng tìm thấy được bờ ruộng, cẩn thận bước lên, tiếp tục đi về phía trước.
Từ từ, một tòa kiến trúc cao khều dần hiện lên trong bóng tối. Lâm Quốc Đông nhìn nó, hô hấp chợt trở nên dồn dập, chân cũng bước nhanh hơn.
Cuối cùng, hắn tới trước mặt nó. Đó là một bồn nước, được đúc bằng xi măng, toàn thân tản phát ra một mùi tanh lạnh. Hắn đưa tay ra, sờ vào bề mặt gồ ghề lạnh lẽo của bồn nước.
Một tiếng rên thỏa mãn phát ra từ sâu trong đáy lòng Lâm Quốc Đông. Hắn chống tay lên bồn nước, chậm rãi vòng một vòng, sau cùng đứng ở phía tây bồn nước, xoay người lại dựa lên nó.
Tấm lưng ướt đẫm mồ hôi liền cảm thấy mát lạnh thấu xương. Lâm Quốc Đông ngẩng đầu, nhìn bầu trời đen tối, cánh mũi không ngừng phập phồng.
Mùi vị đó, hơi tanh, hơi ngọt.
Lâm Quốc Đông từ từ khép mắt lại.