"Đúng rồi, cứ vậy mà trượt xuống.."


  Kỉ Càn Khôn một tay đem kính hoa râm để lên đỉnh đầu, tay còn lại đang trượt lên màn hình di động, trên màn hình không có thay đổi gì, vẫn là tấm hình hoàng hôn trên sa mạc.

   "Bác sợ gì chứ? Lại không làm hư được." Ngụy Huỳnh cười, "Dùng sức một chút, trượt tới mặt khác của màn hình."

  Kỉ Càn Khôn ừ ừ trả lời rồi thử lại lần nữa. "Pa" một tiếng, màn hình được mở, mười mấy cái biểu tượng ứng dụng hiện lên trên màn hình.

  Kỉ Càn Khôn "Hư" một tiếng, cảm thán không thôi.

   "Bây giờ tiên tiến tới vậy rồi, hay thật hay thật." ông chỉ chiếc di động nokia đời cũ bị tháo gỡ để trên bàn, "Anh bạn già này, chỉ để gọi điện thoại thôi."

   "Cái mua cho Bác chỉ là hàng trung bình, nhưng đối với bác mà nói, có lẽ đủ dùng rồi." Ngụy Huỳnh cúi người, ấn vào màn hình "Lão Kỉ, để cháu dạy bác gọi điện thoại."

  Kỉ Càn Khôn xoay người lại, cười hì hì nói với cô gái đứng bên cạnh chiếc giường đơn: "Cô bé, ngồi đi, tự mình rót trà uống đi nhé."

  Nhạc Tiêu Tuệ cũng mỉm cười đáp lại: "Bác đừng khách khí, để cháu tự làm được rồi." Nói xong, cô tiếp tục nhẫn nại đi tham quan kệ sách trên đầu giường, thỉnh thoảng lấy một cuốn giở ra xem.

  Rất nhanh, Kỉ Càn Khôn đã học được cách làm thế nào để gọi điện thoại và cả cách viết tay để gửi tin nhắn. Smart phone với ông mà nói hoàn toàn là vật xa lạ, Kỉ Càn Khôn rất có hứng thú, tuy động tác hơi chậm và vụng về nhưng thái độ lại rất chăm chỉ.

   "Nào, để tôi tự thao tác." Kỉ Càn Khôn để điện thoại lên đầu gối, cẩn thận chạm lên màn hình, miệng lẩm bẩm, "Đầu tiên là ấn ở đây.. sau đó, là cái này.."

  Nhân lúc Kỉ Càn Khôn cố gắng từng nét từng nét viết tin nhắn, Ngụy Huỳnh quay đầu lại nhìn Nhạc Tiêu Tuệ, người phía sau đang giở một quyển tài liệu luật tố tụng hình sự. Cảm giác được ánh nhìn của Ngụy Huỳnh, Nhạc Tiêu Tuệ ngẩng đầu cười, mở sách ra, đưa trang sách hướng về phía Ngụy Huỳnh.

  Trên trang sách đâu đâu cũng được đánh dấu bằng mực đỏ, kín mít.

   "Là bản mới." Nhạc Tiêu Tuệ thấp giọng nói, "Học còn chăm chỉ hơn bọn mình."

  Ngụy Huỳnh gật đầu, quay về phía Kỉ Càn Khôn đang mải mê gửi tin nhắn: "Rất có cá tính đúng không?"

  Nhạc Tiêu Tuệ lén lén đưa tay ra, giơ ngón cái lên.

  Từ sau lần trò chuyện với cô có nhắc tới Kỉ Càn Khôn, Nhạc Tiêu Tuệ vẫn luôn muốn được gặp ông. Lúc biết Ngụy Huỳnh được ông nhờ mua một cái di động mới, Nhạc Tiêu Tuệ xung phong nhận việc, không chỉ cùng anh đi mua, còn cùng tới viện dưỡng lão dạy Kỉ Càn Khôn sử dụng. Lúc đầu, Ngụy Huỳnh còn lo cô cảm thấy nhàm chán, nhưng nhìn dáng vẻ tự tìm vui của cô, Ngụy Huỳnh cũng yên tâm hơn nhiều.

  Đang mải suy nghĩ, Ngụy Huỳnh nghe thấy tiếng di động của mình vang lên "Ding" một tiếng, anh lấy di động ra, nhìn lên màn hình hiện thị "có tín nhắn mới."

  Anh ngẩng đầu, thấy Kỉ Càn Khôn vẻ mặt mong chờ nhìn mình.

   "Đã nhận được chưa?"

   "Nhận được rồi." Ngụy Huỳnh lắc lắc điện thoại, tiện tay mở ra, bất giác cười thành tiếng.

   "Ngụy Huỳnh cảm ơn cậu, cậu là cậu nhóc tốt bụng." Ngụy Huỳnh đưa màn hình di động hướng sang Kỉ Càn Khôn "Bác phải thêm biểu tượng nữa chứ."

   "Hahaha" Kỉ Càn Khôn cũng cười, "Chưa tìm ra mà."

   "Được, cháu dạy bác tiếp nhé."

   "Cái này không vội." Kỉ Càn Khôn đưa di động tới, "Dạy tôi làm sao để chụp hình và ghi hình."

   "Được."

  Lần này Kỉ Càn Khôn học càng chăm chỉ hơn, thậm chí còn lấy một cuốn sổ nhỏ để ghi chép. Mười mấy phút sau, ông nhìn di động, lại nhìn sổ ghi chép, tựa hồ trong lòng đã sẵn sàng.

   "Nào, thử một lần."

  Mở khóa di động, vào chế độ hình ảnh. Kỉ Càn Khôn giơ di động lên, nhìn vào màn hình, cười hờ hờ.

   "Thật rõ nét a." ông đưa một tay ra, vẫy Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ, "Nào, hai người chụp chung một tấm nào."

   "Ồ?" Ngụy Huỳnh có chút ngạc nhiên, nhìn Nhạc Tiêu Tuệ.

   "Sao, còn ngại ngùng à?"

  Ngược lại cô gái không để bụng, phóng khoáng bước tới bên cạnh Ngụy Huỳnh, còn khoác tay anh.

   "Aizz, phải thể chứ." Kỉ Càn Khôn giơ di động lên, cẩn thận lấy nét, "Tiểu tử cậu, còn không dũng cảm bằng cô nương nhà người ta, chụp nhé."

   "Tách." một tiếng, đèn flash sáng lên.

  Ngụy Huỳnh chạy tới, muốn xem hiệu quả chụp. Kỉ Càn Khôn lại chau mày.

   "Âm thanh lớn quá." ông cầm di động lên tỉ mỉ xem, "Vả lại, phải có đèn flash sao?"

   "Có thể tắt được." Ngụy Huỳnh cầm lấy di động, thao tác một hồi, "Ok rồi."

   "Được." Kỉ Càn Khôn nhìn sổ ghi chép, rồi làm theo ấn màn hình, mở kho hình, "Ừm, không tệ không tệ."

  Ông đưa màn hình di động sang Nhạc Tiêu Tuệ: "Thế nào? Kỹ thuật của lão Kỉ tôi đây không tồi phải không?"

  Trong hình, Ngụy Huỳnh đứng thẳng đờ, mặt lộ nụ cười e thẹn, cánh tay trái bị Nhạc Tiêu Tuệ khoác lấy vô cùng cứng ngắt. Ngược lại, cô gái bên cạnh lại tươi cười như hoa, đầu hơi nghiêng về bên phải, vẻ mặt hoạt bát.

   "Haha" Nhạc Tiêu Tuệ nhìn hình, không nhịn được cười "Nhìn cánh tay của cậu kìa, như là tay giả vậy. Lão Kỉ ơi, gửi cho cháu gửi cho cháu, buồn cười quá."

   "Hử?" Kỉ Càn Khôn ngây người, "Gửi thế nào? Rửa ra sao?"

   "Dễ mà." Nhạc Tiêu Tuệ cầm lấy di động, mau chóng ấn màn hình, vài phút sau, lại đưa cho ông, "Lão Kỉ, giúp bác tạo wechat."

   "Wechat?" Kỉ Càn Khôn càng thêm mơ hồ, "Wechat gì?"

  Hết cả mười mấy phút, Kỉ Càn Khôn mới hiểu Wechat là gì, sau một hồi mân mê điện thoại, liền mừng quýnh.

   "Đồ chơi này hay thật, giống máy bộ đàm." Kỉ Càn Khôn ngẩng đầu nhìn họ "May nhờ có hai người, lão Kỉ tôi cũng biết được công nghệ cao."

   "Đương nhiên rồi." Nhạc Tiêu Tuệ cười hì hì nói, "Bác thời thượng như vậy, sao không chơi cái này được."

   "Hahaha"

  Tiếng cười chưa dứt, di động Kỉ Càn Khôn liền vang lên.

  Nhạc chuông vui tai đột nhiên vang lên khiến tay chân ông luống cuống: "Aizz Dzo, làm sao để nghe đây? Từ từ, để tôi.."

  Kỉ Càn Khôn biểu tình khẩn trương, đưa tay trượt lên màn hình, điện thoại kết nối.

  Thao tác thành công, Kỉ Càn Khôn rất hài lòng với chính mình, vẻ mặt tươi cười nghe điện thoại. Sau đó, nói vài câu, sắc mặt ông dần trở nên tối sầm.

   "Ừm, tôi biết rồi.. bây giờ tôi sẽ qua đó."

  Cúp máy xong, Kỉ Càn Khôn siết chặt di động trong tay, ngồi lặng yên một hồi, đầu mày khẽ chau lại, biểu tình nặng nề. Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ đưa mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám hỏi.

  Cuối cùng, Kỉ Càn Khôn ngẩng đầu lên, nặn ra một nụ cười.

   "Nào, Ngụy Huỳnh, mở tủ quần áo ra, bên trong có một chiếc cặp da."

  Ngụy Huỳnh ngoan ngoãn làm theo, từ trong tủ quần áo lấy ra một cái cặp căng phồng màu đen kiểu cũ, đưa cho Kỉ Càn Khôn.

  Kỉ Càn Khôn mở cặp ra, sau một hồi tìm kiếm, lấy ra mấy tờ giấy in đã được đóng thành tập.

   "Ngụy Huỳnh, chiều nay cậu có tiết không?"

   "Không ạ." Ngụy Huỳnh lắc đầu, "Sao thế?"

   "Ngại quá." Kỉ Càn Khôn đem mấy tờ giấy in đưa cho Ngụy Huỳnh, biểu tình áy náy, "Phải phiền cậu đi giúp tôi một chuyến rồi."

  Đỗ Thành xoay vô lăng, vừa rẽ vào tiểu khu Tây Viện Quận, liền thấy mấy chiếc xe cảnh sát dừng ở trước tòa 4. Có cảnh sát mặc đồng phục đang duy trì trật tự, ở bên ngoài là mấy chục người dân khu vực, hiếu kỳ nhìn tòa lầu trước mặt.

  Đỗ Thành đỗ xe xong, nghĩ một hồi, lấy tập hồ sơ từ trong túi xách ra, mở xem vài trang, lắc đầu cười khổ.

  Xuống xe, khóa cửa. Đỗ Thành đi thẳng tới tòa 4 ban 2. Vừa xuyên qua đám người, một cảnh sát mặc đồng phục ngăn ông lại. Đỗ Thành đang muốn lấy thẻ ra, lại thấy Trương Chấn Lương đang đứng bên cạnh xe cảnh sát hút thuốc, vội gọi anh một tiếng.

   "Chấn Lương!"

  Trương Chấn Lương nghe gọi xoay người nhìn lại là Đỗ Thành, liền mau chóng bước qua đó.

   "Sư phụ?" Trương Chấn Lương xua xua tay, ra hiệu cho người cảnh sát mặc đồng phục cho qua, "Người của mình."

   "Khám xét hiện trường còn phải cần người xác nhận?" Đỗ Thành hỏi.

   "Xác nhận." Trương Chấn Lương trả lời ngắn gọn, "Sao thầy lại tới đây? Chút chuyện nhỏ này bọn con tự mình xử lý là được."

   "Điều tra vụ án khác." Đỗ Thành bước về phía ban 2, "Hai tên buôn hàng trắng đâu?"

   "Đang trên lầu." Trương Chấn Lương cũng theo vào lối cầu thang, "Sư phụ, không phải trong cục đã cho người nghỉ ngơi sao? Sao thầy lại.."

   "Một vụ án cũ, không xử lý xong trong lòng không thoải mái." Đỗ Thành không muốn giải thích nhiều, bước nhanh tới trước cửa thang máy, ấn số 8 "

  Hai người đứng trong buồng thang máy, nhất thời im lặng. Đột nhiên, Trương Chấn Lương nhẹ giọng nói:" Giết người phân xác? "

  Đỗ Thành sững người, theo phản xạ quay đầu lại, phát hiện Trương Chấn Lương đang nhìn bìa tập tài liệu bị lộ ra một nửa đang nằm trong túi xách.

  " Là vụ án đó, "Trương Chấn Lương nhìn Đỗ Thành, nhẹ giọng hỏi:" Đúng không? "

  Đỗ Thành suy nghĩ, quyết định không giấu anh nữa:" Đúng. "

  " Trong tòa lầu này. "

  " Một trong số đó. "Đỗ Thành nhìn lên trên bĩu bĩu môi" Phòng 803. "

" ahihi! "Trương Chấn Lương há mồm" Không phải trùng hợp vậy chứ?'

   "Chính là trùng hợp như vậy đấy." Đỗ Thành cười cười "Duyên phận."

  Thang máy dừng ở lầu 8, cửa thang máy dần dần mở ra. Đỗ Thành bước ra khỏi thang máy, nhìn cửa 803 mở toang, một dây cảnh giới chắn ngang cửa, hai cảnh sát mặc đồng phục đang đứng bên cạnh.

   "Người đâu?" Trương Chấn Lương hỏi.

   "Lên tầng 15 rồi."

   "Ừm." Trương Chấn Lương xoay người đối diện với Đỗ Thành, "Có cần vào trong xem không?"

  Đỗ Thành gật đầu, thấp người xuống chui qua dây cảnh giới, lúc thẳng người dậy, đã ở trong phòng 803.

  Đây là căn nhà một phòng khách một phòng ngủ một phòng bếp, bố cục mang theo kiến trúc đặc trưng của thế kỉ 20. Phòng ngủ bày biện đơn giản, giường đôi, tủ quần áo, bàn học đều là những đồ dùng kiểu dáng cũ. Trong phút ngẩn ngơ, Đỗ Thành còn tưởng mình về lại những thập niên 90. Ông từ phòng ngủ đi ra phòng khách, nhà bếp, lại vòng một vòng ở toilet, nhìn vết nước đã khô trong bồn tắm lớn, xoay người hỏi Trương Chấn Lương "Chủ nhà đâu?"

   "Thông báo cho họ rồi, vẫn chưa thấy người tới." Trương Chấn Lương nhìn đồng hồ, "Có lẽ sắp rồi."

   "Có phải họ Kỉ không?"

   "Đúng." Trương Chấn Lương ngẩng đầu "Ông ta là?"

   "Là chồng của một trong những nạn nhân."

   "Ồ" Trương Chấn Lương nhìn quanh, nhẹ giọng hỏi "Có phát hiện gì không?"

  Đỗ Thành lắc đầu: "Nhìn tình hình, chủ nhà đã rất lâu không ở đây rồi."

  Trương Chấn Lương liền tìm điện thoại "Con lập tức tìm ông ta tới."

  Còn chưa đợi anh bấm xong số, trước cửa đã truyền tới một giọng nói rụt rè: "Không cần đâu, tôi.. tôi tới rồi."

  Đỗ Thành và Trương Chấn Lương cùng lúc quay người, nhưng lại nhìn thấy một anh chàng vể mặt khẩn trương đang đứng bên cửa, cô gái bên cảnh thả lỏng hơn nhiều, thỉnh thoảng hiếu kỳ nhìn vào trong nhà.

   "Cậu là.." Trương Chấn Lương kinh ngạc, "Chủ nhà?"

   "Không phải." chàng ta càng thêm khẩn trương, "Lão Kỉ chân bất tiện, không tới được, cho nên ủy thác tôi.." Nói rồi, anh đưa thẻ chứng minh nhân dân và mấy tờ giấy tới.

  Trương Chấn Lương nhận lấy, đầu tiên là quét mắt nhìn qua thẻ chứng minh.

   "Kỉ Càn Khôn." anh nhìn Đỗ Thành, đưa thẻ chứng cho ông.

  Đỗ Thành còn nhớ gương mặt này, chỉ là già hơn nhiều so với Kỉ Càn Khôn trong kí ức.

  23 năm trước, ông nhìn thấy người đàn ông này trong phòng giải phẫu ôm lấy phần cơ thể còn lại của vợ khóc tới ngất đi, cũng từng chứng kiến ông ngày này qua ngày nọ ngồi trên chiếc ghế dài của hành lang phân cục, chụp lấy mỗi người cảnh sát đi qua đấy, hỏi tiến triển của vụ án, nhớ cả cảnh tưởng ông ở hiện trường tòa án vùng vẫy khỏi ba người cảnh sát tòa án, xông thẳng tới trước mặt bị cáo..

  Đỗ Thành nhìn thời gian cấp của thẻ chứng minh: Năm 2001.

  Người gầy hơn, nếp nhăn cũng nhiều thêm, chỉ có vẻ đau khổ và thù hận trên nét mặt là không đổi.

  Trương Chấn Lương đã xem qua bản hợp đồng thuê nhà trong tay, quay đầu nói với Đỗ Thành: "Thời gian trùng khớp với nhau, hai tên buôn hàng cấm đó không nói dối, đích thực là từ năm 2013 mới bắt đầu ở đây chế hàng trắng. Ngoài ra, Kỉ Càn Khôn có lẽ không phải là đồng phạm của vụ án."

  Đỗ Thành gật đầu, xoay người sang cậu thanh niên, đánh giá anh một lượt, mở miệng hỏi: "Cậu tên gì?"

   "Dạ?" Chàng thanh niên có chút ngạc nhiên, "Tôi tên Ngụy Huỳnh."

   "Cậu là gì của Kỉ Càn Khôn?"

   "Có thể xem là.. bạn bè."

   "Cậu vừa nãy nói chân ông ta bất tiện." Đỗ Thành tiếp tục hỏi, "Ông ta bị sao thế? Bây giờ đang ở đâu?"

   "Ông ấy bị liệt rồi." Ngụy Huỳnh gãi gãi đầu, "Bây giờ đang ở trong một viện dưỡng lão."

  Đỗ Thành và Trương Chấn Lương đưa mắt nhìn nhau. Đỗ Thành lấy sổ ghi chép ra, cẩn thận ghi lại địa chỉ của viện dưỡng lão. Trương Chấn Lương hỏi: "Có cần con đưa thầy đi một chuyến không?"

   "Không cần đâu." Đỗ Thành lắc đầu, "Để hai đứa nhóc này đi đi."

  Ngụy Huỳnh thở phào nhẹ nhõm, xoay người gọi Nhạc Tiêu Tuệ, phát hiện cô đã vào trong, đưa lưng về phía mình, không biết đang nhìn gì.

  Ngụy Huỳnh cười với Trương Chấn Lương, bước nhanh vào phòng ngủ, đưa tay kéo Nhạc Tiêu Tuệ. Ngón tay vừa chạm vào tay áo cô, Ngụy Huỳnh phát hiện cô đang run rẩy.

  Trong lòng anh chợt kinh hãi, còn chưa kịp hỏi, thì đã nghe tiếng ợ kỳ lạ phát ra từ cổ họng Nhạc Tiêu Tuệ, tiếp đó, cô đẩy tay Ngụy Huỳnh ra, bụm miệng chạy khỏi phòng 803.

  Ngụy Huỳnh vội đuổi theo, để lại Trương Chấn Lương và Đỗ Thành đang đứng ở đó không hiểu ra làm sao.

   "Lại không phải là hiện trường giết người.." Trương Chấn Lương nhìn quanh "Cô bé này sao lại bị dọa thành thế này?"

  Đỗ Thành không nói gì, hít hít mũi, xoay người nhìn thang máy, vừa hay nhìn thấy cô gái lao đầu vào thang máy, và cậu trai đang vội vàng đuổi theo sau.

  Thang máy xuống tới tầng 1, cửa thang máy vừa mở ra, Nhạc Tiêu Tuệ liền lao ra ngoài, chạy ra tới ngoài tòa lầu, vịn tường nôn thốc nôn tháo.

  Ngụy Huỳnh vội đuổi theo, muốn tới giúp cô vỗ lưng, lại cảm thấy không hay lắm, đưa mắt nhìn thấy một siêu thị mini nằm ở cổng khu này, nói một câu "Cậu đợi mình nhé", liền vội chạy qua đó.

  Đợi anh cầm một chai nước quay lại, Nhạc Tiêu Tuệ đã ngừng nôn, lưng dựa lên tường, tay ôm ngực thở dốc.

   "Cậu không sao đấy chứ?" Ngụy Huỳnh mở chai nước, đưa cho Nhạc Tiêu Tuệ, "Đỡ hơn chút nào chưa?"

   "Cảm ơn." Nhạc Tiêu Tuệ sắc mặt trắng bệch, giọng nói cũng yếu ớt vô lực, "Bẩn lắm, cậu tránh xa một chút."

  Cô ngậm một ngụm nước, súc miệng, lại nhổ đi, đưa tay lau mồ hôi trên trán.

   "Đỡ nhiều rồi." cô miễn cưỡng cười với Ngụy Huỳnh, "Đừng lo lắng."

   "Cậu bị sao thế?" Ngụy Huỳnh lại đưa cho cô một túi khăn giấy, "Không được khỏe sao?"

   "Mình cũng không biết." Nhạc Tiêu Tuệ lại run rẩy "Vừa bước vào căn phòng đó liền cảm giác lạnh, cái cảm giác lạnh từ trong ra ngoài."

   "Cậu không phải bị đóng băng rồi đấy chứ?"

   "Không có." Nhạc Tiêu Tuệ lắc đầu, "Trong căn phòng đó, có một mùi, cậu không ngửi thấy sao?"

   "Hả?" Ngụy Huỳnh ngẫm nghĩ, "Thật sự không ngửi thấy."

   "Kỳ lạ." Nhạc Tiêu Tuệ lẩm bẩm một mình, kéo áo lông trên người chặt hơn.

  Ngụy Huỳnh nhìn cô, đưa tay cầm lấy túi đeo của cô khoác lên người mình.

   "Nào, mình dẫn cậu đi uống chút đồ nóng."

  Nửa giờ sau, Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ ngồi trong một quán Pizza Hut. Nhạc Tiêu Tuệ hai tay ôm chiếc ly, nhấp từng ngụm nhỏ trà hoa quả, sắc mặt hồng hào hơn nhiều.

   "Có muốn ăn gì không?" Ngụy Huỳnh đẩy chiếc đĩa bánh kem Mousse đầy áp về phía cô, "Chắc cậu đói rồi."

  Nhạc Tiêu Tuệ gật đầu, xiên từng miếng bánh kem nhỏ, để vào trong miệng từ từ nhấm nháp.

   "Thật ngại quá, hại cậu đi cùng mình, còn không thoải mái nữa."

   "Haizz, không liên quan tới cậu." Nhạc Tiêu Tuệ xua tua tay, "Bản thân mình cũng thấy kỳ lạ, nhưng lão Kỉ thật sự rất thú vị."

   "Đúng vậy." Ngụy Huỳnh cũng bắt đầu cười, "Trên người lão đầu đó có một nguồn sinh lực đặc biệt dồi dào."

   "Nói tới cái này." Nhạc Tiêu Tuệ đột nhiên nhớ ra gì đó, "Hôm nay không cần đưa hợp đồng thuê nhà trả về sao?"

   "Không cần, lần sau đưa cho ông ấy cũng được." Ngụy Huỳnh nhìn đồng hồ, "Với lại, chúng ta cũng nên về trường rồi."

   "Ừ, lần sau có tới chỗ lão Kỉ, nhớ gọi mình."

   "Cậu còn muốn đi?"

   "Ừm" Nhạc Tiêu Tuệ uống hết trà hoa quả trong ly, "Cậu xem qua bộ phim The Grandmaster chưa?"

   "Vương Gia Vệ làm đạo diễn? Xem qua rồi."

   "Mọi cuộc gặp gỡ trên đời," Nhạc Tiêu Tuệ nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đã là hoàng hôn, từng dòng người qua lại tấp nập trên phố, từng gương mặt xa lạ, vội đi về những hướng khác nhau, thi thoảng ánh mắt giao nhau trong phút chốc, lại mau chóng rời đi, "Đều là cửu biệt trùng phùng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play