Phân tích hiện trường vụ án giết người phân xác "11.9"
Tóm tắt vụ án.
Ngày 9 tháng 11 năm 1990, 8h40, giao lộ giữa khu Thiết Đông phố Tùng Giang và đường Dân Chủ, đi về hướng nam 200m trong đường vành đai xanh phát hiện túi nilon đen bên trong có 1 cẳng chân phải (Được kí hiệu là số 1, bên dưới cũng vậy) và đôi tay trái phải bị chia thành 4 đoạn (số 2). 10/11 khoảng 7h30, chỗ công viên Hà Loan bên bờ nam sông Nam Vận đi về phía đông 400m phát hiện túi nilon đen bên trong là phần thân của nữ giới (số 3). Cùng ngày khoảng 15h50, tại nhà máy đốt rác ở thành đông phát hiện túi nilon bên trong là cái đầu lâu (số 4) và đùi trái (số 5). Buổi tối khoảng 8h20 cùng ngày, bên dưới tường rào phía nam khoa chỉnh hình bệnh viện thành phố phát hiện đùi phải (số 6) và cẳng trái (số 7) được đựng trong túi nilon đen.
Khám nghiệm hiện trường.
9/11/1990 khoảng 9h20 khám nghiệm hiện trường: Giao lộ giữa khu Thiết Đông phố Tùng Giang và đường Dân Chủ, đi về hướng nam 200m trong đường vành đai xanh phát hiện túi nilon đen tay cầm được buộc chặt thành hình chữ thập, và dùng băng kéo quấn chặt. Bên trong là cẳng chân phải, bàn chân phải và hai tay. Trong túi ngoài một lượng máu rất ít ra, không còn gì khác. Mặt túi cũng không in chữ. Trên túi nilon và băng keo không có bất kỳ dấu vân tay nào.
10/11/1990 8h20 AM khám nghiệm hiện trường: Lòng sông Nam Vận, trong lớp bùn lắng gần phía bờ nam phát hiện túi nilon đen đựng đồ, chỗ này cách công viên Hà Loan chừng 400m. Đồ trong đó được gói bởi hai túi nilon đảo ngược, chính giữa được quấn bởi lớp băng keo. Bên trong là phần thân của phụ nữ, không quần áo. Mặt túi không in chữ. Trên túi nilon và băng keo không lấy được dấu vân tay.
10/11/1990 16h40 PM khám nghiệm hiện trường: Tại nhà máy đốt rác ở thành đông, phía đông lò đốt số 4 phát hiện hai túi nilon đen, tay cầm được buộc chặt thành hình chữ thập, hai miệng túi được quấn băng keo. Trong túi là đầu lâu và đùi trái của cơ thể người. Chiếc túi đen đựng đầu lâu bị phá hủy. Bên trong có chút bùn đất. Mặt túi không in chữ. Trên túi và băng keo cũng không lấy được dấu vân tay.
10/11/1990 20h50 PM khám nghiệm hiện trường: Dưới tường rào phía nam khoa chỉnh hình bệnh viện thành phố, cách đường Đoàn Kết chừng 200m, phát hiện một chiếc túi nilon đen, tay cầm được buộc chặt thành hình chữ thập, và dùng băng keo quấn lại. Bên trong có đùi phải, cẳng và chân trái. Mặt túi không in chữ. Trên túi nilon và băng keo cũng không lấy được dấu vân tay.
Khám nghiệm tử thi.
Số 1 là cẳng và chân phải, cẳng chân phải dài 40cm, chu vi 38cm, khớp gối bị đứt lìa, chỗ bị đứt thấy 6 mấu da thịt, có cả xương bánh chè, bề mặt xương thấy có hai vết chặt, da bị tróc.
Số 2 là hai cánh tay, bị chia thành 4 đoạn, cẳng tay phải dài 40cm, chỗ đứt là cùi chỏ, chỗ mấu khuỷu tay thấy có hai mấu thịt, vết cắt gọn gàng, trên xương cổ tay có hai vết chặt, móng tay dài 2mm, mu bàn tay có dấu vết cọ xát, bàn tay to khoảng 15.6cm×9.1cm. Cánh tay phải dài 31cm, chỗ bị đứt là xương cánh tay trên, chỗ bị đứt thấy 4 mấu da thịt, bề mặt xương không có dấu cắt, mặt trong cánh tay có một vết trầy 5cm×3cm.. Số 3 là phần thân, dài 78cm, phần trên chỗ bị cắt lìa là khớp thứ tư, thứ năm, có vết cắt, phần dưới chỗ bị đứt lìa là háng và hai khớp vai, vết cắt phần trên không gọn gàng, xung quanh có nhiều phần da thịt bầy nhầy. Xương ức và xương sườn không thấy có dấu vết bị gãy. Âm đạo bị rách nghiêm trọng, lau trong đường âm đạo, không tìm thấy tinh dịch..
Số 4 là phần đầu, tóc xoăn dài màu đen, tóc dài 47cm, phần đầu tại khớp thứ tư thứ năm bị đứt lìa, đầu cao 22cm, niêm mạc trong khoang miệng bị tổn thương. Cổ phải phát hiện một chỗ bị tụ bầm, do bị bóp nghẹt mà tạo thành.. Số 5 là đùi trái của cơ thể người, dài 30cm, chu vi 50cm, phần trên bị đứt lìa tại xương đùi, phần dưới khớp gối bị đứt lìa, bề mặt thấy một mấu thịt, mép da chỗ bị cắt tương đối gọn gàng.
Số 6 là đùi phải cơ thể người, dài 32cm, chu vi 52cm, phần trên bị đứt lìa tại xương đùi, phần dưới bị đứt lìa ở khớp gối, bề mặt thấy có một mấu thịt, mép da chỗ bị cắt nhìn cẩu thả.
Số 7 cẳng trái và chân trái, cẳng trái dài 41cm, chu vi 39cm, đứt lìa từ xương bánh chè, thấy 6 mấu da thịt, còn cả xương bánh chè, bề mặt xương thấy 3 vết chặt.
Ghép với những bộ phận trước đó tạo thành cơ thể người phụ nữ, có thể xác định là của cùng một người.
Nguyên nhân tử vong.
Theo kết quả khám nghiệm, nạn nhân vì bị ngạt cơ học dẫn tới tử vong.
Thời gian tử vong.
Từ những mảnh thi thể còn tương đối tươi, kết hợp với tình trạng tiêu hóa trong dạ dày của nạn nhân, phân tích thời gian tử vong tầm khoảng 17 giờ đồng hồ trước khi phát hiện ra vụ án.
Nhận dạng cá nhân.
Căn cứ vào độ mịn màng, đàn hồi của da và kết hợp xương mu suy đoán nạn nhân tuổi tầm 30. Móng tay được cắt tỉa gọn gàng, bàn tay và ngón tay mịn màng, không phải là người lao động nặng nhọc.
Vật gây thương tích.
Căn cứ khám nghiệm pháp y, mép các vết cắt của bộ phận cơ thể đều rất gọn gàng, trơn tru, trong khoang vết thương không thấy cầu nối giữa các tổ chức, dấu cắt trên cơ thể là vết dao, không tìm thấy dấu vết phản kháng, phù hợp với dạng dùng vật sắc nhọn cắt xẻ thi thể sau khi chết.
Số người gây án.
Các mảnh thi thể cho thấy đều cùng một loại chấn thương, đặc điểm phân bố, và vết thương do hung khí sắc nhọn có thể thấy là từ một loại hung khí tạo thành, thủ pháp cắt rời cơ thể cũng không được điêu luyện, đủ để giải thích là do một người hoàn thành từ việc sát hại cho tới quá trình cắt rời cơ thể, có thể là lần đầu gây án. Từ việc phân tích hiện trường vứt xác, kẻ tình nghi có thể có phương tiện giao thông riêng để thực hiện việc vứt xác, mỗi một bộ phận của thi thể đều có trọng lượng nhất định, có thể do một người thực hiện, nhưng cũng không loại trừ khả năng hai người trở lên.
Phân tích vật chứng hiện trường.
Vật gói các mảnh thi thể đều là túi nilon đen cùng loại và dùng băng keo quấn chặt. Trên mặt túi cũng không in chữ, không thể điều tra được nguồn gốc. Từ kích thước có thể thấy chiếc túi chừng 47cm×35cm. Trên người nạn nhân không có quần áo hay vật gì để chứng minh được thân phận.
Phác họa kẻ tội phạm tình nghi.
Kẻ tình nghi dùng dao để cắt rời cơ thể, lúc tiến hành cắt rời bắt đầu từ các khớp lớn, nhưng thủ pháp không được điêu luyện, có thể nói lên kẻ tình nghi có kiến thức nhất định về giải phẫu, nhưng là lần đầu gây án. Tất cả các mảnh thi thể đều được bọc kĩ như nhau, và cũng không phát hiện được vân tay hay tóc, trong cơ thể nạn nhân cũng không lấy được vật chứng sống nào, điều này nói lên kẻ tình nghi là người cẩn thận, có kinh nghiệm tránh bị điều tra nhất định, khả năng sống một mình là tương đối cao. Địa điểm vứt xác tương đối rải rác, điều này nói lên kẻ tình nghi có phương tiện giao thông, có đủ kỹ năng lái xe. Mỗi phần thi thể đều có trọng lượng nhất định, vả lại trên người nạn nhân chỉ có rất ít dấu vết phản kháng, kẻ tình nghi có thể là nam thanh niên cường tráng, trong thời gian tương đối ngắn đã có thể khống chế được nạn nhân, và thực hiện được quá trình cưỡng hiếp và giết người.
..
Tiến triển công việc.
Ngày thứ hai sau khi phát lệnh nhận xác, 12/11/1990 10h30 AM, Ôn Kiến Lương một người dân trong thành phố đã tìm tới cục, xác định nạn nhân là vợ anh. Tên Trương Lam (Nữ, 33 tuổi, sống ở khu nhà công nhân xưởng cơ giới phòng 443 lầu 48 số 87 đường Bình Giang khu Thiết Đông, có một con trai). Nạn nhân Trương Lam vào tối 7/11 sau giờ tan ca tới tham gia buổi họp lớp, sau đó đi đâu không rõ. Sáng 8/11 chồng nạn nhân Ôn Kiến Lương tới khu quản lý địa phương báo án.. cảnh sát xử lý là: Mã Kiện, Lạc Thiếu Hoa, Đỗ Thành.
Đỗ Thành kẹp cuộn giấy in vẫn còn chút hơi ấm đi vào phòng đọc, tìm được một bàn trống, đem cuộn giấy trải ra xem. Đây là bản đồ thành phố năm 1990, Đỗ Thành tìm một người bạn làm việc tại phòng lưu trữ hồ sơ của thành phố, đem nó phóng to sau đó in ra. Ông chống hai tay lên bàn, cúi người chăm chú nhìn tấm bản đồ cũ này, nhìn những nơi đã từng vô cùng quen thuộc, nhưng theo sự phát triển của thành phố đến nay đã biến mất. Lúc sau, ông mở chiếc túi, lấy ra tấm bản đồ thành phố năm 2013, đặt bên cạnh tấm bản đồ cũ, đối chiếu tỉ mỉ với nhau, thi thoảng lấy bút đỏ đánh dấu lên tấm bản đồ mới. Một giờ sau, trên tấm bản đồ mới đã đầy những dấu khoanh tròn đỏ, bên cạnh còn ghi chú dòng chữ đại loại như là "11.9①"
Đỗ Thành đứng thẳng người lên, cái eo sớm đã mỏi nhừ, nhìn đồng hồ, đưa tay vào trong túi lấy ra một hộp thuốc, đổ ra hai viên ngậm trong miệng, lúc lục lọi, mới phát hiện mình không mang theo nước. Ông chửi thầm một tiếng, vội vàng thu dọn đồ, bước nhanh khỏi phòng lưu trữ hồ sơ.
Ông tới một siêu thị nhỏ bên ngoài phòng lưu trữ mua một chai nước, một hơi uống hết nửa chai, thuốc trong miệng đã tan ra làm trong miệng đắng ngắt. Đỗ Thành chau mày xúc miệng, đang muốn nhổ ra, nghĩ sao đó rồi lại nuốt xuống.
Có thể sống tới ngày tra ra chân tướng hay không, ông cũng không chắc, cố hết sức vậy.
Lúc này đang vào giữa trưa, Đỗ Thành quay lại xe, mở lại bản đồ, sau cùng chọn nơi mình cần đến rồi lái xe rời đi.
Lúc này thời tiết sương mù. Khắp nơi trong thành phố phía bắc, sau khi vào đông thì hiếm thấy được trời xanh mây trắng. Việc sưởi ấm chủ yếu là dùng than đá để đốt, trong không khí sẽ phủ một tầng bụi đen mỏng. Xe chạy trên đường không nhiều, Đỗ Thành nhìn bầu trời mờ ảo, và những tòa kiến trúc đơn điệu cùng dòng người, mặt không biểu tình gì rẽ qua con phố khác.
Chạy vào đường Công Nhân, bên phải cửa xe xuất hiện một vệt trắng sáng. Đỗ Thành theo phản xạ nhìn qua đó, phát hiện đó là sông Nam Vận của thành phố. Trong lòng ông chợt rung động, chân hơi dùng sức, lái xe dọc bờ sông.
Rất nhanh, một khoảng đất trống của bờ phía nam sông Nam Vận hiện ra trước mắt Đỗ Thành, nơi này trước đây gọi là công viên Hà Loan, năm 2012, công viên bị tháo dở, một ngôi chùa được xây dựng trên nền đất cũ, cho nên, bây giờ nơi đây được gọi là khu du lịch chùa Kim Đỉnh.
Đỗ Thành đem xe đỗ ở bên đường, men theo bậc đá đi xuống dưới, cẩn thận xuyên qua đám cỏ khô đọng đầy sương, xuôi theo sườn dốc đi xuống bờ sông.
Cầu đá, đình nghỉ mát, lối hành lang đầy rêu đã không còn nhưng cái cây cổ thụ vẫn còn đó. Đỗ Thành có chút thở dốc, tay ông vịn vào thân cây sần sùi, cúi đầu nhìn lòng sông dưới chân mình.
Bây giờ đang là mùa khô, lượng nước không dồi dào như mùa hè, nước sông Nam Vận cạn đi nhiều, có thể thấy được lớp bùn dưới đáy sông và đám lục bình lững lờ trôi trên mặt nước. Có một vài chỗ đóng thành lớp băng mỏng, phần chưa kết đông đang lẻ loi dưới ánh mặt trời khẽ bốc hơi.
Tầm nhìn của Đỗ Thành dừng lại trên mặt nước nhìn đi nhìn lại mấy lần, sau cùng dừng lại trong đám bùn.
Đó chính là chỗ phát hiện mảnh thi thể số 3 trong vụ án giết người phân xác "11.9". Cho tới giờ, Đỗ Thành vẫn nhớ như in, giây phút chiếc túi nilon đen bám đầy bùn được mở ra, Mã Kiện buộc miệng mắng một câu "ahihi!"
Khi đó mọi người đều mặc áo màu xanh của lính, đều còn rất trẻ, đều có thể uống rượu, hút nhiều thuốc, có thể thức cả đêm mà tinh thần vẫn phấn chấn chấp hành nhiệm vụ truy bắt. Ở trước mặt những cảnh sát già thầm không phục, xem cảnh sát mới là con nít miệng còn hôi sữa. Mong được mang theo súng lái xe moto chạy vòng khắp nơi. Đối với phần tử phạm tội đều vô cùng căm hận.
Đỗ Thành cảm thấy ấm lòng đôi chút. Ông 23 năm sau ở cùng một nơi nhớ về đám đồng nghiệp thời trẻ và vụ án lớn mà họ cùng đối mặt năm đó.
Nhưng chút ấm áp này biến mất trong nháy mắt. Đỗ Thành nhìn chằm chằm vào đám bùn đen, dường như lại nhìn thấy cảnh Lạc Thiếu Hoa tháo giày, xắn ống quần, từng chút từng chút đem chiếc túi nilon đen đó lên bờ. Thật ra, khi ông nhìn thấy phần thân của cơ thể phụ nữ, phản ứng đầu tiên không phải là sợ hãi hay buồn nôn. Phần thân mất đi đầu và tứ chi cũng không có quá nhiều đặc trưng của cơ thể loài người, ông thậm chí ngẩn mất vài giây mới ý thức được đó là gì.
Tiếp đó là tức giận.
Một người, rốt cuộc đang trong tình trạng thế nào mà đem một người phụ nữ cắt thành bảy tám mảnh?
Nếu hắn ta lúc đó ở trước mắt mình, Đỗ Thành nhất định sẽ moi não hắn ra xem bên trong rốt cuộc có gì.
Vả lại ông tin, khi đó, mọi người đều có cùng suy nghĩ như mình.
Dù sau cùng họ vì vụ án này mà trở mặt thành thù.
Đỗ Thành châm một điếu thuốc, khẽ nhắm mắt, cố gắng để bản thân thả lỏng. Nơi đây đã từng là chỗ vứt phần thân của một người phụ nữ, do vậy, dù đã qua bao lâu, nhất định cũng có một loại khí tức nào đó còn lưu lại. Ông phải nắm bắt được loại khí tức này, sau đó đi tìm nguồn gốc, về lại buổi tối của 23 năm trước, nhìn rõ mặt hắn, bắt được tay hắn, đeo còng vào tay hắn.
"Ấy, vị đồng chí này!"
Đỗ Thành mở mắt ra, quay đầu lại, thấy một bác mặc đồng phục công nhân môi trường, tay cầm sọc rác đang nghiêm túc nhìn ông.
"Ở đây không được phép tiểu tiện."
Nửa giờ sau, Đỗ Thành đậu xe trước cửa quảng trường Vạn Đạt khu Thiết Đông, nhíu mắt đánh giá tòa nhà thương mại 4 tầng này, sau cùng, ở lối ra vào nhìn thấy biển số nhà "Số 87 đường Bình Giang". Ông lấy chiếc túi đang để trên ghế lái phụ, lấy ra tấm bản đồ năm 1990, tìm vị trí số 87 đường Bình Giang khu nhà dành cho công nhân xưởng xe máy, dùng bút đỏ đánh dấu lên đó, rồi lái xe rời đi.
2h15 PM, Đỗ Thành đã ngồi trong phòng nhân sự của xưởng cơ giới (Giờ đã đổi tên thành tập đoàn chế tạo cơ giới Bắc Phương). Sau khi nhân viên tìm thấy dữ liệu, đã đưa ông tới văn phòng nghỉ hưu.
Tại phòng nghỉ hưu, Đỗ Thành được biết chồng của nạn nhân Trương Lam trong vụ án giết người phân xác "11.9" là Ôn Kiến Lương hai năm trước đã về hưu, ở đâu không rõ, nhưng có thể tra ra được số di động của ông ta. Đỗ Thành chép lại số di động, nói cảm ơn rồi rời khỏi.
Tại một quầy hàng ven đường ở trước cửa nhà máy, Đỗ Thành mua một chiếc bánh ăn nhanh. Ông ngồi vào trong xe, vừa ăn ngốn nghiến, vừa gọi vào số của Ôn Kiến Lương. Vài giây sau, một giọng nam trầm thấp từ ống nghe truyền tới: "A lô?"
"Chào ông." Đỗ Thành nuốt miếng bánh trong miệng xuống, "Là Ôn Kiến Lương tiên sinh phải không?"
"Là tôi, ông là?"
"Tôi tên Đỗ Thành, là người của phân cục Thiết Đông."
"Phân cục?" giọng Ôn Kiến Lương có chút ngập ngừng, "Ông là cảnh sát?"
"Phải."
"Ông.. có chuyện gì sao?"
"Tôi muốn tìm ông để tìm hiểu chút tình hình."
"Tình hình gì?" Ôn Kiến Lương lại hỏi một câu, "Về phương diện nào?"
"Không phải là công việc, là bản thân tôi muốn tìm ông nói chuyện."
"Vậy không cần đâu." Ôn Kiến Lương lập tức từ chối, "Tôi không quen ông, không có gì đáng nói cả."
"Liên quan tới vụ án của vợ ông." Đỗ Thành ngừng một lúc, "Tôi là một trong những người thụ lý vụ án năm đó."
"Hả?" Ôn Kiến Lương rõ ràng cảm thấy rất ngạc nhiên, "Ông muốn nói chuyện gì?"
"Có thể gặp nhau không?"
Ôn Kiến Lương do dự hồi lâu, sau cùng nói: "Thôi được."
Đỗ Thành thở phào một hơi, dùng cổ kẹp di động rồi lấy bút ra.
"Địa chỉ của ông là?"
Vào giây phút cửa vừa mở ra, Ôn Kiến Lương đã nhận ra được Đỗ Thành.
"Tôi nhận ra ông, khi đó ông nhìn cường tráng hơn giờ, tóc cũng nhiều hơn một chút."
Đỗ Thành cười: "Đã hơn 20 năm rồi, giờ tôi đã là một ông già."
Ôn Kiến Lương cũng già đi nhiều, vốn tóc rẻ mái ba bảy, giờ đều chải hết ra sau. Áo len màu xám căng ra cái bụng mỡ, bên dưới là chiếc quần len màu xanh đậm, chân mang dép lê bằng vải bông, một hình tượng ông già nghỉ hưu ở nhà, dưỡng già.
Ôn Kiến Lương dẫn Đỗ Thành vào phòng khách, mời ông ngồi xuống sô pha. Nhân lúc đợi ông ta đi pha trà, Đỗ Thành đứng dậy loanh quanh một lượt căn nhà ba phòng hai sảnh này. Có thể thấy được, Ôn Kiến Lương sống cùng con trai, gia cảnh được xem là sung túc. Trên sân thượng có treo một lồng chim, ở góc đông nam của phòng khách có một chiếc bàn dài, bên trên bày bút mực giấy nghiêng, có lẽ là thú tiêu khiển của ông ta sau khi nghỉ hưu. Tóm lại, Ôn Kiến Lương bây giờ đang có cuộc sống bình lặng yên ổn.
Rất nhanh, Ôn Kiến Lương bưng hai tách trà ra, còn mang thêm một hộp thuốc lá.
"Tôi nhớ ông hút thuốc." Ôn Kiến Lương rút ra một điếu thuốc đưa cho Đỗ Thành, "Nói ra, vẫn phải cảm ơn các ông, nhanh như vậy đã bắt được hung thủ báo thù cho Trương Lam."
"Không có gì." Đỗ Thành miễn cưỡng cười, "Việc nên làm.. ông sống có tốt không?"
"Cũng tạm. Sau khi Trương Lam mất, tôi tái hôn. Hết cách rồi, con còn quá nhỏ, cần người chăm sóc."
"Vậy.." Đỗ Thành nhìn quanh.
"Lại ly hôn rồi." Ôn Kiến Lương cười khổ, "Trong lòng tôi không thể nào quên được Trương Lam. Nếu chết vì bệnh hay vì chuyện ngoài ý, dù là tai nạn xe, thì tôi cũng sẽ không canh cánh trong lòng, nhưng cô ấy lại bị người ta.. người vợ kế không chấp nhận được chuyện này, đã ly hôn với tôi rồi."
Nói tới đây, Đỗ Thành cũng có chút chán nán, chỉ có thể im lặng hút thuốc.
"Vậy." Ôn Kiến Lương nhìn thần sắc của Đỗ Thành, "Ông muốn tìm tôi nói chuyện gì?"
"Liên quan tới Trương Lam." Đỗ Thành nghĩ một lúc, "Liên quan đến tất cả mọi thứ của cô ấy."
"Tại sao?" Ôn Kiến Lương khó hiểu, "Hung thủ.. không phải đã bị bắn rồi sao?"
"Là thế này." Đỗ Thành chậm rãi nói "Chúng tôi đang làm tổng hợp các vụ án lớn, ông biết đấy, một mặt là để rút ra kinh nghiệm, một mặt khác là để nâng cao năng lực đề phòng tội phạm. Nói đơn giản chính là muốn làm rõ, vì sao Trương Lam lại bị hại."
"Ồ." Ôn Kiến Lương gật đầu, sắc mặt lại dần xám xịt, vẻ bi thương hiện lên mặt ông, cả người càng toát ra vẻ già nua.
"Tôi biết như vậy rất không lịch sự, thậm chí có thể nói là tàn nhẫn." Đỗ Thành ngữ khí trầm thấp, "Để ông qua nhiều năm rồi, vẫn phải nhớ lại những chuyện này, nhưng.."
"Không sao, tôi có thể hiểu." Ôn Kiến Lương ngẩng đầu, miễn cưỡng mỉm cười, "Nếu sau này có thể ngăn chặn được loại bi kịch thế này, cái chết của Trương Lam cũng có giá trị, không phải sao?"
Theo miêu tả của Ôn Kiến Lương, vợ ông là người phụ nữ nhiệt tình, hoạt bát, tấm lòng lương thiện, thích nói cười, chung sống hòa hợp với người khác, chưa từng kết thù với ai. Đồng thời cũng giống với phần đông phụ nữ, thích làm đẹp, thích quần áo đẹp.
"Tôi cho tới bây giờ vẫn còn nhớ được hình dáng của cô ấy ngày hôm đó." Ôn Kiến Lương kẹp điếu thuốc, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, chậm rãi nói "Tham gia họp lớp, nên đặc biệt trang điểm một lượt. Áo khoác bằng len dài màu đen, bên trong là áo len cao cổ màu hoa hồng, quần bò, giày bốt ngắn, cả người thơm phức. Khi đó tôi còn trêu cô ấy.."
Ôn Kiến Lương quay đầu lại, mặt mang theo nụ cười nhưng trong mắt đã phiếm hồng.
"Nói cô ấy có tuổi rồi còn thích làm đẹp như vậy." Ôn Kiến Lương đem đầu thuốc dập tắt trong gạt tàn, "Bây giờ nghĩ lại, cô ấy mới 33 tuổi, còn trẻ biết bao."
Lúc sắp chia tay, Ôn Kiến Lương chú ý thấy sắc mặt vàng vọt của Đỗ Thành đã thấm đẫm mồ hôi, quan tâm hỏi thăm. Đỗ Thành không muốn nói nhiều về vấn đề này, vội nói tạm biệt rồi rời khỏi. Về lại xe, ông gục xuống vô lăng, cảm giác cơn đau ở gan ngày càng kịch liệt. Ông từ trong túi lấy thuốc ra, rồi uống. Sau đó ông lại mở sổ ghi chép, bắt đầu chỉnh lý lại ghi chép của cuộc nói chuyện vừa nãy với Ôn Kiến Lương.
Đỗ Thành biết phỏng vấn như thế cũng không có ý nghĩa gì lắm. Đã 23 năm rồi, lời kể của người nhà nạn nhân cũng rất khó cung cấp được manh mối có giá trị nào. Nhưng đây là chuyện duy nhất trước mắt ông có thể làm, ông cần phải đánh thức khứu giác chức nghiệp của mình, để nó và một loại khí tức từ trong sâu thẳm kí ức của mình kết nối lại với nhau. Chỉ có như vậy, ông mới có thể đem những mảnh tàn dư xâu chuỗi lại với nhau tạo thành một sợi xích, sau đó dựa theo nó mà truy tìm tiếp.
Càng huống hồ, thời gian của ông đã không còn nhiều nữa.
(Rất mong các bạn follow Kim để Kim có thêm động lực sưu tầm thêm nhiều truyện nữa, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.)