*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
"Anh có cần tôi giúp gì không?" Felix hỏi khi bước vào bếp. Khăn tắm được y choàng qua vai, những lọn tóc trên trán vẫn còn lấm tấm những giọt nước óng ả.
"Tôi làm món lasagne và đã cho vào lò nướng." Erik trả lời và đặt chiếc nồi đã sử dụng xong vào máy rửa bát. "Bây giờ tôi đi tắm, nếu muốn cậu có thể dọn bàn trước. Khi lò nướng kêu lên thì cậu lấy mì ra. Bát đĩa ở ngăn tủ thứ nhất còn găng tay chịu nhiệt ở ngăn thứ hai."
"Không thành vấn đề."
Erik đi ngang qua y và đi vào phòng tắm.
"Mà này, cậu hãy lau khô tóc đi." Hắn quay lại nói. "Hiện giờ không có lò sưởi, trong phòng vẫn khá lạnh."
"Tôi biết rồi. Tại sao có nước nóng lại không có lò sưởi?"
"Phòng tập không hoạt động nên tôi cũng không bật hệ thống sưởi trung tâm. Tốn kém lắm." Erik trả lời. "Buổi tối tôi sẽ đốt lửa lò sưởi." Sau khi nói xong, hắn đi thẳng vào phòng tắm.
Khi hắn quay lại phòng khách một lần nữa, bầu trời bên ngoài đã chuyển sang một màu đen nặng nề. Trong phòng khách chỉ có một chiếc đèn tường, hàng chục ngọn nến trà tròn nhỏ được đặt bên bệ cửa sổ và bàn ăn, chúng tỏa ra ánh sáng vàng rực và dịu nhẹ. Lasagne đã được đặt trên bàn, và bát nĩa cũng đã được dọn sẵn. Mùi thơm của phô mai nướng cứ phảng phất trong phòng.
Felix ngẩng đầu lên và mỉm cười với hắn.
"Chúng ta có thể ăn rồi." Y vừa nói vừa tháo tai nghe và đặt điện thoại sang một bên. Bộ sạc đang được kết nối với một đầu của điện thoại: "Xin lỗi, tôi đã mượn bộ sạc của anh mà chưa xin phép."
"Cậu có thể sử dụng bất cứ thứ gì trong căn phòng này nếu cậu muốn." Erik nói. Hắn nhìn xung quanh có phần khó chịu. "Tôi không biết vẫn còn trà nến trong nhà."
"Tôi tìm thấy chúng trong góc tủ bếp. Gói hai trăm cái còn lại một nửa." Felix hài lòng nói. "Nhưng tôi không tìm thấy khăn ăn nên tôi chỉ có thể lấy khăn giấy trong ngăn kéo."
Erik ngồi xuống bàn. Hắn cảm thấy hai người đàn ông cùng nhau thắp nến trong bữa tối là chuyện gì đó không thể nói nên lời, nhưng trong tình huống này, hắn dường như không thể bật đèn trần nhà để biểu thị ý phản đối.
"Anh uống gì? Nước có gas?" Felix lắc cái chai trong tay nhìn hắn.
"Soda táo."
"Ý kiến hay. Tôi cũng muốn." Y rót nửa cốc nước sủi tăm vào hai chiếc cốc trước mặt họ. Erik cầm hộp nước soda lên cho đầy. Bọt sủi trong cốc và chuyển thành màu vàng nhạt, sau đó trở nên trong mờ dưới sự phản chiếu của ánh nến.
"Tôi thấy trong bếp của anh chỉ có nước có gas và soda táo, đó là một hình mẫu của sự đơn giản và lành mạnh." Felix nói.
"Tôi vừa uống hết nước cam vài ngày trước." Erik đáp, rồi phản ứng lại. "Có phải cậu muốn uống chút rượu không? Trong nhà hình như không có rượu, thực sự không có. Xin lỗi."
"Nào có, soda táo rất ngon."
Sau khi cùng nhau chúc đối phương ăn ngon miệng, hai người bắt đầu cắt lasagna. Món lasagna được nướng vừa miệng, nửa miếng phô mai giòn rụm cùng kem chua kiểu Pháp thơm ngon, nước sốt cà chua cũng vô cùng tuyệt.
"Thật ngon." Felix thốt lên. "Tôi nói điều này có lẽ thực sự bất ngờ, tôi không hề nghĩ rằng anh có thể nấu ăn."
"Tôi cũng không nghĩ khả năng nấu ăn có thể nhìn từ bên ngoài." Erik nói. "Tôi đã bắt đầu nấu ăn kể từ khi mẹ tôi đi mất, thậm chí Fritz còn không thể sử dụng lò nướng."
"Fritz là ai?"
"À, Fritz là bố dượng của tôi, nơi này thuộc quyền sở hữu của ông ấy."
Felix đặt dao nĩa xuống bàn và nhìn hắn: "Hình như anh nói ông ấy đã chết?"
"Ừ, hai tháng trước."
"Tôi xin lỗi."
"Chuyện đã qua rồi." Erik trả lời. "Phòng ngủ đối diện phòng tôi vốn dĩ là của ông ấy. Đương nhiên ông ấy không chết trong căn phòng đó." Hắn vội vàng bổ sung câu cuối cùng.
"Nếu thực sự như vậy cũng không có gì. Tôi không mê tín." Felix nói.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)Y cắt một miếng lasagna cho vào miệng.
"Thực sự rất ngon. Anh học công thức ở đâu vậy?"
"Youtube. Trên đó cái gì cũng có."
"Tôi còn tưởng là mẹ anh...ồ, xin lỗi." Y nhìn hắn đầy áy náy.
"Không sao." Erik đáp. "Bà ấy không mất, chỉ là...không ở đây nữa."
Họ ăn xong mì, Felix thu dọn bàn ăn và cho bát đĩa và dao nĩa cho vào máy rửa bát. Erik mở cửa lò sưởi, đặt quả cầu lửa trên đống củi rồi châm lửa đốt. Ngọn lửa bốc cháy lan trên những mảnh gỗ mỏng được xếp chồng lên nhau, sau đó lan đến một đầu những tấm gỗ lớn ở phía trên. Hắn kiên nhẫn đợi đến khi chắc chắn củi đã cháy, rồi đóng cửa lò sưởi lại.
Hắn ngồi xuống ghế sofa và nhìn ngọn lửa sáng rực sau tấm kính.
"Có một vài thứ trên đời này mà con có thể nhìn mãi không thấy chán." Hắn nhớ lời Fritz đã luôn nói lúc trước. "Lửa trại, rừng núi, con suối trong thung lũng, bình minh hoặc cả hoàng hôn."
Ngọn lửa dần dần bùng cháy, một lúc lâu, cả hai đều không lên tiếng, mơ màng nhìn ngọn lửa trước mắt.
Erik đột nhiên thấy căn phòng quá yên tĩnh, yên tĩnh đến nổi có thể nghe thấy tiếng thở: tiếng thở của chính hắn và tiếng thở của Felix, người đang ngồi cạnh hắn.
"Felix, cậu có muốn xem TV một lúc không?" Hắn hỏi. Hắn đang lo lắng muốn phá vỡ sự im lặng khó giải thích này.
Felix quay đầu về phía hắn.
"Không muốn. Tôi xem ngọn lửa là được rồi." Y nói rất tự nhiên, có vẻ như chuyện 'xem ngọn lửa' thay cho 'xem TV' cũng bình thường như 'uống cà phê thay cho trà'.
Erik không biết cách giao tiếp. Hắn cảm thấy một bầu không khí khó chịu nào đó đang bao trùm lấy mình, chính xác mà nói cảm giác này đã bắt đầu từ khi hắn quay lại phòng khách và nhìn thấy hàng chục ngọn nến trà đang được thắp sáng, giống như một con nhện đang giăng tơ dày đặc trong bóng tối. Hắn như bị mắc kẹt trong đám tơ đó, quẫn trí và gần như muốn vươn tay kéo những sợi tơ vô tình đó sang một bên; mặt khác, hắn lại cảm thấy mình đang phản ứng thái quá và không cần thiết.
Hắn nhìn đồng hồ treo trên tường, đã hơn chín giờ, có lẽ vẫn còn hơi sớm để nói 'chúc ngủ ngon', nhưng bây giờ ở đây ngồi cạnh Felix hắn lại không thể làm gì ngoài việc nhìn chăm chú vào lò sưởi.
"Cậu có muốn ăn gì nữa không? Món tráng miệng chẳng hạn?" Hắn cố gắng tìm một việc gì đó để nói. "Có bánh pudding chocolate và sữa chua Hy Lạp trong tủ lạnh."
"Không cần đâu." Felix trả lời.
Y dường như cảm nhận được điều gì đó, đưa tay ra vỗ nhẹ vào cánh tay của hắn. "Anh không cần phải bận tâm tôi nhiều như vậy. Tôi không cần gì cả, cảm ơn vì sự hiếu khách của anh."
Cách cư xử thân thiện của y không khiến cho Erik cảm thấy thư giãn được chút nào. Hắn cứng đờ ngồi đó, trong đầu bắt đầu nghĩ cách để có thể về phòng mà không thô lỗ, rồi đóng chặt cửa lại.
"Nhưng, nếu anh có thể." Felix nói nhỏ. "Có lẽ chúng ta có thể cùng nhau nghe chút nhạc?"
"Tất nhiên," Erik nói, nhanh chóng đứng lên. "Nhưng trong phòng khách không có máy phát nhạc, phải vào phòng của tôi để nghe."
Hắn dừng lại và nhận ra sai lầm mà mình đã mắc phải trong lúc nóng vội, tuy nhiên đã quá muộn, đối phương cũng đã đứng dậy. Hắn không sự lựa chọn nào khác ngoài việc dẫn Felix đi về phòng ngủ của mình.
Vài phút sau, Erik thất vọng phát hiện ra rằng hắn đang mắc kẹt trong một tình huống khó thoát hơn cả lúc nãy. Hắn ngồi vào bàn nghịch máy tính và bật loa ngoài, trong khi đó Felix thì ngồi trên giường của hắn chờ đợi. Điều này là sao đây? Rõ ràng lúc nãy hắn còn đang nghĩ cách trốn vào phòng để tránh cùng y ở chung một chỗ!
"Cậu muốn nghe cái gì?"
"Chỉ cần mở 'Danh sách phát yêu thích' của anh là được rồi."
"Tôi không có cái đó." Erik nói, "Tôi chỉ phát một cái album yêu thích nào đó một cách ngẫu nhiên hoặc chọn một vài bài cho vào danh sách phát tạm thời thôi."
"Thế trong bộ sưu tập của anh có gì?"
"Không có gì đặc biệt cả, chỉ là một số bản nhạc cổ điển của Frédéric Chopin, Franz Schubert, Johannes Brahms [1],...và những ca sĩ nhạc pop đang nổi trong những năm gần đây."
"Bao gồm những ai?"
"Là những người mà mọi người đều nghe nhạc của họ như Namika, Sarah Kona, Mark Foster, Adel Tawil, Vincent Wise, Marcos Kissinger...Tất nhiên còn có Apa Odd 207 nữa."
"Tôi không biết ai ngoài Sarah Kona cả." Felix nói.
"Tôi nghĩ họ đều khá nổi tiếng." Erik bất ngờ nói. "Khi tôi lái xe, tôi thường nghe thấy nhạc của họ được phát trên radio."
"Chà, chắc là do tôi quá ngu dốt và thiếu hiểu biết. Ở chỗ chúng tôi, radio lại phát đi phát lại một thứ khác." Felix nói. "Những người anh nói đều là ca sĩ người Đức sao?"
Erik gật đầu. "Tôi không thường nghe các bài hát tiếng Anh." Hắn có chút bối rối thừa nhận. "Tiếng Anh của tôi không đủ để hiểu lời bài hát. Vì vậy tôi cũng không nghe những ca sĩ người Đức hát tiếng Anh. Nhưng Falco [2] thì có thể."
"Chà, tôi cũng có nghe nhạc của Falco." Felix nói. "Nhưng nghe một bài hát trước đây chưa bao giờ được nghe cũng rất tuyệt. Chỉ cần chọn những bài hát anh thích và mở tôi nghe là được rồi."
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)Erik hơi do dự. Ban nhạc hắn thường nghe là nhóm Das Lumpenpack – một nhóm nhạc pop rock đến từ Stuttgart, những bài hát của học đều vui nhộn, nghịch ngợm và táo bạo (và còn rất mộc mạc) nên có lẽ không thích hợp để mở vào lúc này lắm. Cảm giác hài hước sẽ gây cho người khác cảm thấy khó chịu hoặc mạo phạm khi hoàn cảnh không phù hợp – và hắn lại không muốn thô lỗ đối với Felix.
Cuối cùng, hắn chọn bài 'Touch' và 'Good times' của Johannes Oerding, 'Just a word' của nhóm Wir Sind Helden, 'Don't look back' của XAVAS, 'Lake house' của Peter Fox, 'Legend' của Marcos Kissinger và còn 'Once' của Mark Foster, mặc dù nhóm Das Lumpenpack đã công khai cười nhạo Mark Foster trong bài hát của họ, nhưng dù sao thì nhạc của Mark Foster đều vô hại đối với con người và cả động vật và không 'quá Đức'. [3]
Trong khi các bài hát được lần lượt phát, hắn cảm thấy hơi lo lắng nên đã lén để ý đến phản ứng của người bên kia. May mắn thay, Felix đang ngồi nghe một cách chăm chú, không hề tỏ ra sốt ruột, còn bật cười khi nghe đến 'Lake house'. Để chứng tỏ bản thân đang lắng nghe những ca khúc ấy, "Mở thêm vài bài nữa." y đã yêu cầu: "Bài nào mà anh nghe đi nghe lại một trăm lần ấy."
"Nếu cậu muốn nghe thì hãy hứa không được chê cười tôi." Erik nói.
Felix thu hồi nụ cười của mình và nói rất nghiêm túc: "Tôi sẽ không bao giờ chê cười anh."
Vì vậy, hắn đã mở bài 'Anyway' của Mark Foster [3] – bài hát hắn nghe nhiều nhất trong vòng hai tháng qua, mặc dù đây là một bài hát phổ biến trên đường phố, nhưng ca từ của nó quá mức sáo rỗng, giai điệu cũng cũ rích (các ca khúc của Mark đều có tật xấu này), tuy nhiên lại là những ca từ sáo rỗng nhẹ nhàng, giống như một người trưởng thành đang vỗ về đứa con nhỏ của mình rằng 'Mọi thứ sẽ ổn thôi.' Và hắn cũng đã cảm thấy được an ủi từ bài hát đó.
Bài hát đã kết thúc, Felix không hề bình luận bất cứ điều gì, sau khi im lặng một lúc, y nói: "Mở thêm một bài nữa."
"Đủ rồi." Erik phản đối, ném con chuột vi tính vào tay y. "Bây giờ đến lượt cậu, cho tôi nghe bài hát yêu thích của cậu."
"Không được." Felix thẳng thừng từ chối.
Erik như thể không tin vào tai của mình: "Tại sao không?"
"Chuyện đó quá riêng tư." Felix nhẹ nhàng nói. "Đối với tôi, để người khác nghe bản nhạc yêu thích nhất của mình cũng giống như đang khỏa thân đứng trước mặt người đó vậy...Tôi nghĩ tôi không quen với điều đó."
Erik thực sự tức giận. "Vậy tại sao cậu lại yêu cầu tôi mở bài hát yêu thích nhất của tôi cho cậu?"
"Mỗi người đều có nhu cầu riêng tư khác nhau. Rõ ràng là anh không ngại khỏa thân trước mặt người khác."
"Đương nhiên tôi ngại!"
"Đừng kích động, đó chỉ là một phép ẩn dụ mà thôi." Felix cười. Y cầm con chuột và đi đến trước máy tính. "Nghe theo anh vậy." Y gõ nhanh trên bàn phím. "Nhưng tôi phải nói trước, đây không phải là bài nhạc yêu thích của tôi, nhưng tôi cũng có thể mở cho anh nghe."
Erik nhìn y mà không rõ lý do. Lúc này, đoạn nhạc intro trầm ấm vang lên, sau đó một âm nhạc sậy mỏng manh phát ra làm cho hắn đột nhiên quên mất bất mãn đối với Felix. Tiếng nhạc nhẹ nhàng, du dương và quyến rũ; sau một vài lời thì thầm, âm vực đột ngột cao hơn, chỉ là âm thanh của một loại nhạc cụ nhưng nghe thật phong phú và đẹp đẽ, chứa đựng vô vàn cảm xúc: cô đơn, lặng lẽ, tịch mịch, vui sướng, sầu não,...thấm sâu vào cơ thể và tâm trí của người nghe.
"Đây là bài gì?" Hắn hỏi sau khi bản nhạc kết thúc.
"Gabriel's Oboe. [4]" Felix nói. "Anh nghe có thích không?"
Erik nặng nề gật đầu. "Tôi thấy rất cảm động."
"Là đoạn nhạc đệm trong bộ phim rất cũ tên là 'The Mission'. Cha Gabriel – người chơi đoạn nhạc này trong phim – do Jeremy Irons thủ vai. Anh có biết Jeremy Irons không?"
Erik thành thật lắc đầu.
"Dù sao thì đó cũng chỉ là một bộ phim cũ kì lạ nói về các tu sĩ Công giáo đi đến rừng rậm Nam Mỹ để truyền giáo cho thổ dân ở đấy. Cha Gabriel đã dùng chiếc oboe để chơi giai điệu này ở trong rừng. Bản nhạc đã thu hút sự chú ý của một số thổ dân nên họ đã tập hợp lại bên cạnh ông ấy và nghe ông ấy chơi đàn."
"Các thổ dân cũng thích âm nhạc của ông ấy sao?"
"Một vài người có vẻ thích thú nhưng trưởng bộ tộc lại không thích điều đó và đã đập vỡ chiếc oboe của ông ấy." Felix nhún vai. "Sau đó, thủ lĩnh còn bắt cóc Cha Gabriel, nhưng lại không giết ông. Sau đó nữa, Cha Gabriel đã thành công thuyết phục thổ dân tin vào Công giáo, họ còn cùng nhau hát thánh ca. Tất nhiên là không có ích gì cả, vì quân đội Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha đã sớm đánh tới và giết chết tất cả."
"Chuyện gì xảy ra tiếp theo?"
"Không có tiếp theo nữa. Đó là kết cục, tất cả đều chết."
Erik kinh ngạc nhìn y.
"Thành thật mà nói, bộ phim đó thật tẻ nhạt và khiến người xem bực bội." Felix nói. "Nhưng vì điều này nên tôi lại đặc biệt thích đoạn nhạc đó."
Erik nói: "Tôi e rằng tôi không hiểu gì cả."
"Tôi phải nói sao nhỉ?" Felix nói. "Anh và tôi đều thích đoạn nhạc này, Cha Gabriel thích nó và một hoặc hai thổ dân cũng thích nó, nhưng vô dụng. Một kẻ bạo lực sẽ phá vỡ oboe và sau đó những kẻ bạo lực hơn nữa sẽ đến và lấy đi tất cả của mọi người, bao gồm cả mạng sống của họ. Âm nhạc không giúp được gì cả. Trước mặt của một kẻ cầm súng, người chỉ có thể chơi nhạc và người yêu thích âm nhạc không thể làm được nữa. Loại chuyện này vẫn luôn luôn là như vậy...Nhưng trước khi ngày diệt vong đến, họ vẫn còn một khoảng thời gian ngắn ở trong rừng, ngồi bên dòng suối và chơi kèn oboe. Chỉ vài phút thôi, nhưng lại tuyệt vời đến nỗi không ai có thể đánh cắp nó đi. Tôi nghĩ đó chỉ là một lời an ủi, thứ duy nhất con người chúng ta có được, thà có còn hơn không. Tôi nói như vậy anh có hiểu không?"
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)"Hiểu." Erik nói. Hắn nhìn Felix, "Mở lại lần nữa có được không?"
"Được chứ, phiên bản vừa rồi là do Hendrik Goldschmidt chơi. Chúng ta có thể nghe lại và sau đó sẽ nghe bản chính do nhà soạn nhạc Morricone chơi."
Họ nghe lại đoạn nhạc đó, tiếp đến họ nghe phiên bản do Morricone và dàn nhạc Radio Munich trình diễn, rồi đến phiên bản violin của Andre Riou, phiên bản của 2 Cellos, phiên bản saxophone kết hợp bốn người của Sarah Field...Cuối cùng họ nghe lại phiên bản của Hendrik Goldschmidt.
"Tôi vẫn thích phiên bản này nhất." Erik nói.
"Tất nhiên." Felix nói với giọng rõ ràng. Y dựa vào cánh tay mình, đôi mắt xanh lục nhìn Erik và mỉm cười. "Bây giờ thì mở cho tôi nghe thêm một số bản nhạc yêu thích của anh đi." Y nói nhỏ.
Erik không thể chống lại mệnh lệnh này, hắn đã mở cho y nghe ca khúc 'Ford Fiesta' của nhóm Das Lumpenpack, và thật ngạc nhiên, Felix có vẻ rất thích thú với những trò đùa trong đó. Họ còn cùng nhau nghe 'The Nobleman of the Village', 'HausKindBaum', 'Guacamole' và 'My hate' [3]. Felix cười lăn lộn ở trên giường.
"Tôi nghĩ anh đã chiêu mộ thành công một fan mới cho ban nhạc địa phương của anh rồi. Họ sẽ rất vui cho xem." Felix nói. "Thôi, bây giờ mở cho tôi nghe một bài cuối cùng, sau đó chúng ta sẽ kết thúc buổi tối và đi ngủ."
Erik đồng ý, đồng hồ trên chiếc bàn cạnh giường đã chỉ mười một một giờ.
"Chọn bài hát yêu thích của anh." Felix lại ngồi thẳng dậy và nói với vẻ nghiêm nghị. "Tôi sẽ không bao giờ cười anh."
"Lời cậu nói chẳng đáng tin gì cả." Erik phàn nàn. "Lúc nãy cậu cũng nói như vậy, và sau đó cậu lại lập tức hình dung tôi thành một kẻ thích khỏa thân trước mặt người khác."
"Tôi nghĩ anh hiểu sai ý của tôi rồi." Felix mỉm cười. "Ý tôi là, việc lựa chọn phơi bày bản thân trước mặt người khác đòi hỏi sự dũng cảm phi thường và tôi kiên quyết không làm điều đó với bản thân mình, nhưng tôi sẽ không bao giờ cười nhạo những người can đảm hơn tôi. Tôi vẫn còn đạo đức mà."
Erik không biết rằng lời mình nói là đang đùa hay thực sự nghiêm túc. Trong giọng điệu của Felix luôn có điều gì đó khiến người ta băn khoăn: Y rất dễ nói chuyện nhưng thái độ mềm mỏng đó đôi lúc sẽ rất sắc bén, xuyên qua vẻ bề ngoài theo thời gian và biểu lộ rõ trên mặt.
Hắn do dự một lúc, cuối cùng mở một mục yêu thích và di chuyển chuột đến dòng đầu tiên của danh sách.
"Bài hát cuối cùng." Hắn nói.
Erik đã mở ca khúc 'Anyone there?' của Adel Tawil [5]. Hắn thích rất nhiều bài của Adel Tavil nhưng không có bài nào có thể mạnh mẽ lay động trái tim hắn như 'Anyone there?'. Hắn thích ca khúc này từ tận đáy lòng khi nó được phát ra và thỉnh thoảng sẽ mở ra nghe lại.
Nhưng ngay khi bài hát bắt đầu, hắn đã hối hận. Hắn không biết bài hát này sẽ ra sao khi ở trong tai người khác. Hắn chưa bao giờ nói với ai rằng mình thích bài này, cũng như chưa bao giờ thảo luận với ai về nó. Đó là bài hát chỉ thuộc về riêng hắn, bài hát hắn nghe khi chỉ ở một mình – kể về nỗi cô đơn, khát khao không thể nguôi ngoai khiến cho người ta nghe đi nghe lại nhiều lần mỗi khi gặp khó khăn để thoát khỏi những cảm giác ấy. Một bài hát vừa tình cảm vừa an ủi. Bây giờ hắn lại có đủ can đảm để chia sẻ bài hát này với một người lạ --- quá mức liều lĩnh.
Hắn lắng nghe những giai điệu và ca từ quen thuộc đó, và lần đầu tiên hắn không thể nhận ra những cảm xúc và chúng đã mang lại cho mình. Hắn đã cố gắng nhìn nó bằng con mắt của một kẻ ngoài cuộc, nhưng không thể thành công. Tình yêu của hắn dành cho bài hát, và tất cả những cảm xúc nảy sinh khi hắn liên tục nghe nó khiến hắn không thể nào khách quan đánh giá. Nếu tâm tình của người khác không bị bài hát này làm rung động thì hắn cảm thấy tâm tình của người đó chẳng đáng để mình lắng nghe, còn nếu một người không thích bài hát này thì hắn nhất định không thể lý giải tại sao người đó cố gắng nghe đi nghe lại nhiều lần để làm gì. Điều đó chẳng phải rất nực cười sao?
Bây giờ Erik thực sự hiểu được những cảm giác khi đứng khỏa thân trước mặt người khác: bối rối, hoảng sợ, xấu hổ, cố gắng tự an ủi bản thân và nghĩ rằng 'Thực tế chẳng có gì cả.' nhưng cuối cùng lại bồn chồn và thất vọng. Bài hát kết thúc. Căn phòng im lặng. Erik nhìn Felix, hắn vừa hy vọng y sẽ nói gì đó nhưng cũng mong tốt hơn hết là y đừng nói gì cả.
Felix trượt khỏi giường và đứng trước mặt hắn.
"Cảm ơn vì đã cho tôi một buổi tối vui vẻ." Y nhẹ nhàng nói và đưa tay ra trước mặt hắn, Erik cầm và bắt tay y gần như hoàn toàn vì phản xạ tự nhiên. "Ngủ ngon." Y cười nói rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.
Cánh cửa đóng lại, Erik ngồi đó không nhúc nhích, trong lòng dâng lên những cảm xúc khó tả. Cách đây chỉ vài phút, trong căn phòng của hắn vang lên tiếng nhạc và cả tiếng cười, mọi thứ thật dễ chịu, thư thái và nhiệt tình – những cảm giác mà đã lâu rồi hắn chưa cảm nhận được. Nhưng đột nhiên, tất cả đều biến mất và chỉ còn mình hắn ngồi trong căn phòng thiếu ánh sáng, trước mặt chỉ có một chiếc máy tính phát ra ánh sáng yếu ớt và chiếc loa hoàn toàn im lặng. Trong nhất thời, hắn không thể thoát khỏi sự bối rối trần trụi đó.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này đề cập đến một số nhạc sĩ và ca sĩ đương đại người Đức. Dưới đây là danh sách tên gốc của tất cả các ca sĩ và bản nhạc được phát vào đêm đó, nếu các bạn quan tâm thì có thể tìm hiểu:
[1] Frédéric Chopin (sinh ngày 1 tháng 3 năm 1810 – mất ngày 17 tháng 10 năm 1849) là nhà soạn nhạc và nghệ sĩ dương cầm người Ba Lan của thời kỳ âm nhạc Lãng mạn. Ông nổi tiếng toàn thế giới như một trong những người đi tiên phong của thời kỳ này "với chất thơ thiên tài đi cùng với kỹ thuật không một ai đương thời có thể sánh bằng"
Franz Schubert (31 tháng 1 năm 1797 - 19 tháng 11 năm 1828) là một nhà soạn nhạc người Áo. Ông đã sáng tác 600 Lieder, chín bản giao hưởng trong đó có bản giao hưởng nổi tiếng "Unfinished Symphony" cùng các thể loại nhạc nghi lễ, nhạc thính phòng và solo piano. Ông được biết đến với các tác phẩm có giai điệu nhẹ nhàng và du dương.
Johannes Brahms (7 tháng 5 năm 1833 tại Hamburg – 3 tháng 4 năm 1897 tại Viên) là một nhà soạn nhạc, nghệ sĩ dương cầm và chỉ huy dàn nhạc người Đức. Các tác phẩm của ông được xếp vào chủ nghĩa lãng mạn (romanticism).
[2] Johann (Hans) Hölzel (19 tháng 2 năm 1957 - 6 tháng 2 năm 1998), được biết đến với nghệ danh Falco, là một nhạc sĩ nhạc pop và rock, và là một rapper người Áo. Falco nổi tiếng trong những năm 1980. Ngôn ngữ bài hát của ông là tiếng Đức pha với tiếng Anh, đại diện là "Rock me Amadeus "
[3] Johannes Oerding: Anfassen (Touch) và An guten Tagen (Good times);
Nhóm Wir Sind Helden: Nur ein Wort (Just a word);
XAVAS: Schau nicht mehr zurück (Don't look back);
Peter Fox: Haus am See (Lake house);
Marcos Kissinger: Legenden (Legend);
Mark Forster: Einmal (Once), Sowieso (Anyway);
Nhóm Das Lumpenpack: Ford Feistar, Don des Dorfes (The Nobleman of the Village), HausKindBaum, Guacamole, Mein Hass (My Hate)
[4] "Gabriel's Oboe" là bài hát chủ đề chính cho bộ phim The Mission năm 1986, với sự tham gia của Robert de Niro, Jeremy Irons, Liam Neeson và đạo diễn Roland Joffé. Chủ đề được viết bởi nhà soạn nhạc người Ý Ennio Morricone, và kể từ đó đã được sắp xếp và biểu diễn nhiều lần bởi các nghệ sĩ. Bản nhạc này được gọi là 'bản nhạc không thể nào quên' và 'giai điệu oboe được tôn vinh'.
Oboe (kèn Ô boa): là một loại kèn có miệng thổi bằng dăm kép (double reed). Nó có âm thanh dễ nổi hơn các loại khác (tương tự như trumpet trong bộ đồng), vì màu sắc riêng biệt này nên khi sử dụng trong dàn nhạc phải thật khéo, để tránh tình trạng lạc lõng, thiếu ăn ý với dàn nhạc. Về mặt kỹ thuật, kèn Ô boa thổi nặng hơn sáo fluýt, tốn nhiều hơi nén, do đó giai điệu dùng cho kèn Ô boa có thể tương đối dài.
[5] Bài hát yêu thích của Erik: Ist de jemand (Anyone there) của Adel Tawil. Tìm nghe ở đây: https://www.youtube.com/watch?v=EkWjaoH7k6w
Dưới đây là dịch nghĩa của đoạn đầu tiên và đoạn điệp khúc:
"Bạn lang thang trên phố mà không có mục đích
Một lần nữa bạn không thể ngủ, cả đêm
Bạn tưởng tượng ai đó đang nghĩ về bạn
Cảm thấy hoàn toàn cô đơn
Con đường của bạn đầy những tảng đá
Và bạn không biết bạn đang đi đâu
Khi bầu trời không có màu sắc
Bạn nhìn lên, đôi khi bạn nghĩ
Có ai, người hiểu lòng tôi không?
Người đã cùng tôi bước đến cuối cùng?
Có ai, người sẽ luôn tin tưởng ở tôi không?
Có ai không? Bất cứ ai?
Người đã xóa đi bóng hình tâm hồn em?
Người đã đưa tôi về nhà an toàn?
Có ai, người thực sự cần tôi không?
Có ai không? Bất cứ ai?"