*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)

Erik đi ra từ cửa hông của một cửa hàng bán thịt, cửa tự đóng lại kêu sập một tiếng, trên tay hắn cầm một chiếc túi giấy màu trắng.

"Vận may không tệ, tình cờ gặp chủ tiệm đang còn tính sổ sách." Hắn nói Felix. "Tôi mua nửa ký thịt hơn băm, chúng ta có thể làm món lasagna [1] cho buổi tối."

"Tôi hy vọng 'chúng ta' mà anh nói chỉ là một cách diễn đạt thân thiện thông thường, chỉ một người bạn chứ không bao gồm tôi ở trong đó." Felix chậm rãi nói. "Chi phí nguyên liệu có thể chịu được, nhưng tôi sợ...tôi nấu ăn không ngon."

"Tất nhiên là tôi sẽ nấu." Erik nói.

Hắn lên xe và khởi động xe một lần nữa. Xe lên đường cao tốc, chẳng mấy chốc đã rời khỏi trung tâm thị trấn, sau đó rẽ về hướng Tây Nam của ngôi làng. Trong ánh hoàng hôn, những ngọn đồi phía xa và những cánh đồng gần đó bị chìm trong một lớp phủ màu xanh xám. Trên bầu trời còn chưa tối hẳn, một vầng trăng bắt đầu ló dạng sau những đám mây, toát lên vẻ rực rỡ mờ ảo.

"Anh có sao không?" Felix hỏi: "Anh có chắc là mình không cần đi bác sĩ trước khi về nhà chứ?"

Erik lắc đầu. Cơn đau ở xương sườn và bụng của hắn gần như đã biến mất, nhưng tất nhiên với điều kiện là hắn không tự tay nhấn vào hai chỗ đó, và điều duy nhất khiến hắn còn cảm thấy khó chịu là vết thương trong miệng, hắn phải kiềm chế bản thân mình hết mức mới có thể không liếm lên vết thương.

"Bây giờ tôi cảm thấy ổn." Hắn nhẹ nhàng nói. "Nhưng nếu sau đó tôi có bất tỉnh thì tôi ủy quyền cho cậu gọi xe cấp cứu cho tôi."

"Đổi lại thì anh phải hứa với tôi sẽ không bao giờ tố cáo tôi là người đả thương anh."

Trong âm thanh của Felix vẫn ẩn chứa một tia cười cợt. Erik đột nhiên nghĩ muốn quay sang nhìn nụ cười đó nhưng đã lập tức từ bỏ. Làm như vậy khó tránh khỏi có hơi lạ. Hắn nghĩ. Hơn nữa trong ô tô cũng tối mờ cũng không nhìn thấy rõ.

"Đương nhiên sẽ không." Hắn nói: "Tôi sẽ không đi nói một chuyện mất mặt như vậy." – Bị một nam nhân chỉ bằng phân nửa mình bị đánh đến ngã xuống đất.

"Tôi cảm thấy không có gì mất mặt cả. Anh là người có lòng tốt, muốn cứu vớt một thiếu niên bất lương trốn nhà đi có khuynh hướng tự sát."

Lại tới nữa rồi. Rõ ràng trong lời nói của Felix mang theo trào phúng nhưng khẩu âm mềm nhũn kia lại giống như đang oán giận, thậm chí là làm nũng. Erik cảm thấy tai của mình có chút phát sốt rồi.

"Cảm ơn cậu khích lệ." Hắn nói. Hết sức làm cho ngữ khí phản phúng của mình nghe tự nhiên nhất.

"Cũng cảm ơn anh...đồng ý cho tôi đến ở nhờ nhà."

"Không cần khách sáo, dễ như ăn cháo ấy mà." Erik nói: "Cũng không thể để cho một đứa nhỏ rời nhà dạo chơi không có chỗ ngủ được."

"Tôi thực sự mong mình có thể là một đứa nhỏ." Felix nói: "Như vậy khi người chủ cuồng công việc kia đến hối thúc tôi thì tôi có thể kêu lão cút đi."

Erik không có tiếp lời. Felix nói đến công tác của y khiến cho điều này cùng với vẻ ngoài của y có chút không thích hợp. Nếu không phải hắn đã xem qua chứng minh thư của y thì hắn đã thực sự không tin y chỉ mới hai mươi ba, bằng tuổi với hắn.

Rõ ràng y thoạt nhìn nhỏ hơn nhiều. Hắn âm thầm nghĩ. Còn có...yếu ớt hơn nhiều.

Đột nhiên trong đầu bật ra suy nghĩ này khiến hắn sợ hết hồn. Yếu ớt?

Vì sao hắn lại dùng cái từ này để hình dung Felix? Y một chút cũng không hề nhu nhược, tuy rằng rất gầy nhưng khí sắc vẫn rất khỏe mạnh, hơn nữa còn rất nhanh nhẹn, vững vàng.

Có lẽ vì đôi mắt quá mức xanh biếc của y, cùng đường nét trên đôi môi khiến cho người khác nảy sinh một ít cảm giác không thuộc tưởng tượng thông thường, tỷ như kỳ thực y rất yếu ớt, là người rất cần người khác – cũng chính là hắn – bảo vệ.

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)

Erik cảm thấy tai mình như bị thiêu đốt, có chút bất an mà nhúc nhích một chút. Hắn căn bản không phải là người có trí tưởng tượng phong phú. Có thể trong buổi chiều hôm nay, những ảo tưởng trong tâm trí của hắn giống như bắp rang trong máy làm bỏng ngô, lao thẳng ra ngoài: tiên nữ trong rừng, đứa trẻ bỏ nhà đi, người muốn tự tử trên vách núi, bây giờ lại còn một người yếu ớt cần được bảo vệ. Đối với một người đàn ông hai mươi ba tuổi, đó không phải là một trí tưởng tượng tốt lành gì, bởi vì rõ ràng hắn mới là người bị đánh.

Felix cẩn thận ngồi bên cạnh hắn, câu được câu không cùng hắn trò chuyện. Từ khi y ngồi vào ô tô giống như đã hoàn toàn quăng đi những gò bó khi hai người vừa gặp mặt, nói chuyện cũng trở nên thập phần thân thiện và tự nhiên. Giao lưu một hồi Erik cũng biết được Felix sinh ra và lớn lên ở Kehl [2], cha là người Đức, mẹ là người Pháp. Y học chuyên về kỹ thuật truyền tin mấy năm, sau khi tốt nghiệp vào mùa xuân năm nay thì trở về cố hương, làm việc cho một công ty Internet ở Strasbourg. Những thông tin đó như một lời giải thích tại sao Felix lại có khẩu âm tiếng Pháp nhè nhẹ và bề ngoài không thích hợp với nước Đức – Erik còn cho là có chút quái lạ - nhưng hoàn toàn không hề có tí liên quan gì đến những tưởng tượng của hắn. Trên thực tế, Felix chỉ là một trong số hàng triệu khách du lịch đến Schwäbische Alb để tham quan hoặc chơi thể thao ngoài trời, nhưng y là một người lai hai dòng máu, đối với một thị trấn nhỏ này y cũng giống như một người ngoại quốc cho dù y có chứng minh thư của Đức và một nửa huyết thống của người Đức.

"Đến rồi, chính là chỗ này."

Cửa ở sân sau cũng không có tự mở ra, có lẽ là dụng cụ điều khiển từ xa đã hết pin rồi. Erik không thể không xuống xe để đến mở cửa, sau đó lái xe chạy đến sân trước. Đèn cảm ứng ở sân trước cũng tự sáng lên.

Người bên cạnh truyền đến một hơi âm thanh hít vào nhè nhẹ cùng một tiếng nói khẽ.

"O merde."

Erik quay đầu lại,

Felix dựa vào cửa xe, ngơ ngác nhìn tòa nhà trước mặt với vẻ ngạc nhiên: "...Đây là nhà của anh?"

"Tôi sống ở đây." Erik nói.

Felix thì thầm điều gì đó, lấy ngón tay dụi dụi khóe mắt. Sau đó, y dường như khôi phục và trưng ra một khuôn mặt khoa trương nói với Erik: "Erik, anh có phải là đứa con thừa kế duy nhất của một triệu phú, sống trong một căn biệt thự penthouse lớn như vậy không?"

"Tất nhiên là không!" Erik nói. Hắn cảm thấy có chút bực mình.

"Đây không phải biệt thự. Cậu nhìn kỹ một chút, đây là một phòng tập leo núi trong nhà – một câu lạc bộ rất nhỏ. Đây là cửa sau, cửa chính ở phía bên kia đường, Nó chỉ trông hơi cao một chút, nhưng nó thực sự chỉ hoạt động như một sân tập leo núi theo những thông số kỹ thuật nhỏ nhất."

"Tôi không phải là người kế thừa của một triệu phú. Tôi..."

Hắn đột ngột dừng lại, sau khoảng một, hai giây, hắn nói: "Tôi chỉ là một huấn luyện viên làm việc ở đây. Phòng tập này không thuộc về tôi." Giọng hắn bình tĩnh trở lại.

"Đã hiểu." Felix nói: "Anh ở chỗ làm việc luôn sao?"

"Đúng."

Hắn bước lên bậc thềm, lấy chìa khóa và mở một cánh cửa kính.

"Mời vào."

Felix đứng yên.

"Anh chắc là tôi có thể nghỉ qua đêm ở đây chứ?" Y ngập ngừng nói: "Ý tôi là...tôi không muốn anh bị sa thải hay gì đó."

"Tôi chắc chắn." Erik nói: "Không có ai khác ở đây cả. Chúng tôi đã đóng cửa sân tập. Bây giờ tôi là người duy nhất ở đây."

Hắn gõ vào một tấm giấy được dán trên cánh cửa kính. Felix lại gần hai bước và nhìn thấy trên tấm giấy đó viết hai dòng chữ bằng bút dạ: "Wir sind geschlossen um die Zeit und machen bald wieder auf." Chúng tôi tạm thời đóng cửa và sẽ sớm mở cửa trở lại. Từng chữ đều viết xiêu xiêu vẹo vẹo, cỡ chữ rất lớn, khoảng cách giữa các chữ cũng rất rộng.

Erik đi vào trong, mở đèn lên. Felix theo vào.

"Bên kia chính là phòng tập luyện. Cậu có muốn đến nhìn một chút không?"

Felix gật gật đầu, cùng Erik đi đến một căn phòng rộng lớn ở cuối hành lang.

Phòng tập leo núi cao chừng mười hai, mười ba mét, từ trần đến sàn của một bức tường cạnh cửa sổ kính trong suốt được trang trí bằng hình ảnh của anh em nhà Huber [3], Alexander Megos [4] và những người khác, cũng như các áp phích của Olympic [5]. Đèn huỳnh quang chiếu sáng ba bức tường leo có các thông số kỹ thuật khác nhau và cột leo đa diện khổng lồ ở chính giữa căn phòng được đánh dấu bằng những đường kẻ nhiều màu sắc. Trang thiết bị hình như đã dùng mấy năm. Tường và sàn đều có những vết trầy nhỏ, màu sắc của piston cũng có chút phai màu, nhưng không nhìn thấy bất kì vết bong tróc nào. Cả căn phòng đều được lau dọn đến không có một hạt bụi.

"Trông rất đẹp." Felix nói: "Tại sao anh không tiếp tục mở cửa hoạt động?"

"Ông chủ nơi này đã qua đời rồi." Erik nói ngắn gọn.

Hắn tắt hết đèn đi.

Bên cạnh phòng tập là phòng thay đồ và quầy cà phê nhỏ tự phục vụ. Họ lần lần bước lên cầu thang, tiếng bước chân yếu ớt vang vọng trên dãy hành lang vắng vẻ. Có một cánh cửa gỗ màu trắng ở cuối cầu thang, Erik lấy chìa khóa ra và mở cửa.

Sau cánh cửa là phòng khách của căn nhà, thông với phòng bếp thông thoáng. Chính giữa phòng khách là một chiếc sofa lớn trải thảm đỏ ngay ngắn, đối diện là một lò sưởi được lát gạch kiểu cũ. Giống như phòng tập leo núi ở dưới tầng, đồ đạc trên này đều trông khá cũ, thậm chí còn cũ hơn nhưng mọi thứ đều rất sạch sẽ, gọn gàng và ngăn nắp. Trong nhà bếp có một bàn nấu ăn làm bằng gỗ sồi, trên đó đặt một máy đun nước bằng thủy tinh, một máy pha cà phê, và một máy nướng bánh mì. Trong một dãy chậu hoa sặc sỡ trên bệ cửa sổ được trồng rất nhiều loại rau thơm như mồng tơi, cỏ xạ hương, ngò gai và cả ngò tây.

"Ở đây có hai phòng ngủ. Phòng bên trái là của tôi." Erik nói. "Cậu không phiền thì có thể ở phòng đối diện. Chúng tôi có chuẩn bị phòng cho học viên ở lại qua đêm nhưng ở tầng hầm, hiện tại chỗ đó không có lò sưởi."

"Tất nhiên là tôi muốn ở đây." Felix nói.

Y cởi giày, đi đến ghế sofa lại lập tức đứng thẳng dậy khi vừa định ngồi xuống: "Xin lỗi, tôi bẩn quá." Y nhìn ống quần đầy sầy bùn của mình và sàn nhà nhẵn nhụi dưới chân.

"Anh có thể tìm mấy bộ quần áo cũ cho tôi mượn mặc đỡ có được không?"

[1] Lasagna là một món ăn nổi tiếng ở nước Ý, là một loại mì Ý dạng tấm hoặc lá có vị ngọt của thịt xay, thơm của các loại rau khi nướng lên kết hợp với lớp xốt phủ béo ngậy từ phô mai và sữa tươi.



[2] Kehl là một thị trấn ở biên giới nước Đức, nối liền với Strasbourg. Nó được bao bọc bởi sông Rhine, bờ đông là Kyle (thuộc bang Baden-Wurttemberg, Đức), bờ tây là Strasbourg (Alsace, Pháp).

[3] Anh em nhà Huber gồm Thomas Huber (sinh năm 1966) và Alexander Huber (sinh năm 1968) là những vận động viên leo núi cực kì nổi tiếng ở Đức, được gọi là "Huberbuam" hoặc "Huber Boys". Hai người là chủ đề chính trong bộ phim tài liệu To the limit" năm 2007.

[4] Alexander Megos (sinh năm 1993) là một thế hệ vận động viên leo núi mới của Đức.

[5] Theo quyết định của Ủy ban Olympic Quốc tế năm 2016, leo núi chính thức trở thành một môn thể thao thi đấu của Thế vận hội Olympic mùa hè bắt đầu từ năm 2020.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play