*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)

Chuông nhà thờ đã điểm. Vài con chim bay lên, lao về phía bầu trời.

Phía trước truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, ai đó đang tiến lại gần họ.

"Thằng bé không sao chứ?" Bà lão tóc trắng như tuyết ân cần hỏi.

Felix lắc đầu, đồng thời hơi nhích người sang một bên, để Erik có thể thoải mái hơn khi dựa đầu vào gối của y. Erik đã ngừng thổn thức, nhưng e là hắn không có cách nào dùng bộ dáng hiện tại để nhìn người khác. Felix nghĩ. Y vẫn quàng một tay qua vai Erik, tay còn lại ôm đầu, ôn nhu xoa tóc hắn.

"Còn bản thân thì sao, nhóc con, con vẫn khỏe chứ?"

Felix mỉm cười.

"Cháu nghĩ cháu không nào tốt hơn được nữa." Y nói.

Bà lão đặt chiếc giỏ trên tay xuống vỉa hè đầy sỏi, cẩn thận lấy từ trong ra một chậu nhỏ có bông sen bạc mùa thu đang nở rộ, trong chậu đất sét mang theo một ít đất ẩm và tươi. Bà nhìn Felix, có chút do dự.

"Chỉ cần đặt nó ở đây." Felix nói. "Chúng cháu sẽ trồng nó trong lăng mộ."

Bà lão nhìn y một lúc, rồi một tia sáng yếu ớt chợt lóe lên trong đôi mắt xanh xám.

Felix mỉm cười với bà. Y biết bà đã nhận ra y. Bà Comeller sống trong ngôi nhà màu xanh đối diện với phòng tập leo núi. Khi y còn ở đó, bà thường cho y một ít bánh táo, bánh ngọt và bánh quy tự làm; vào thời điểm Lễ Phục sinh và Giáng sinh [1], bà còn vẽ tên của y lên trên bánh quy bơ hình chú thỏ. Quá khứ đã trôi qua rất lâu, nhưng vẫn để lại trong lòng y một ít hồi ức ấm áp và ngọt ngào.

Cùng với hồi ức này, những hình ảnh khác của ký ức cũng dần xuất hiện: sân sau của nhà Comeller nối liền với một khu rừng rộng lớn, và có một con đường ngắn dẫn đến lối mòn đi bộ đường dài trong rừng. Họ thường đi qua đó để dạo chơi ở những khu rừng xung quanh - Fritz, mẹ và y. Lúc đó, khi y chỉ là một cậu bé, thường xuyên bị người khác xa lánh, nhưng dưới sự động viên liên tục của mẹ, y sẽ tiến vào thế giới tuyệt vời với muôn vàn cành lá, xung quanh là tiếng chim hót ríu rít và hơi thở độc đáo của sự chuyển mùa trong rừng. Đôi khi họ có nước, táo và thanh ngũ cốc trong ba lô, đôi khi là bánh mì với pho mát hoặc xúc xích Ý, và đôi khi là một ít xúc xích và mì chín. Một số địa điểm cố định trong rừng có các bệ lửa được bao quanh bởi đá, họ có thể nhặt cành cây và đốt lửa trại. Y vẫn luôn mang theo một con dao tiện ích trong túi — Fritz đã dạy y rằng y không thể sống nếu như thiếu một con dao bên mình khi đi bộ đường dài ở nơi hoang dã; ông ta cũng dạy y cách sử dụng nó cho nhiều mục đích khác nhau: đánh dấu cây và cắt một chiếc lá lớn quạt xua đuổi ruồi ngựa bay; chẻ củi khô thành những bào nhỏ để đốt lửa; mài một đầu cành cây, cho xúc xích vào hoặc cán bột, rồi nướng xúc xích và bánh mì thơm ngon trên đống lửa đang cháy... Sau cơn mưa cuối mùa hè đầu mùa thu, bà Comeller cũng sẽ tham gia cùng gia đình bọn họ, cùng nhau lên đường tìm kiếm nấm gan bò [2] trong rừng. Bà sẽ chỉ bọn họ vào những góc có ít dấu tích của con người, có rất nhiều lần, y còn tìm được nấm gan bò so với bàn tay của y còn lớn hơn.

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)

...Điều kỳ lạ là y không bao giờ nhớ đến những điều này trong những năm dài y rời xa quê hương, Felix nghĩ. Có lẽ trong tiềm thức y đã chọn cách quên đi, không để bản thân nhìn lại. Nhưng giờ đây, chúng chợt ùa về trong tâm trí, sống động đến nao lòng, những cảm giác êm đềm tươi đẹp ngày xưa tuôn trào trong suy nghĩ, mang một không khí hoài cổ, khiến con người ta luyến tiếc...Dường như ngay tại thời khắc này, hô hấp và nhiệt độ của người đang gối đầu trên chân y càng trở nên rõ ràng và ấm áp, khiến cho người chạm vào chúng sẽ cảm thấy trong lòng có một trận mềm mại, mềm mại đến nỗi có thể khiến cho cả thế giới đồng loạt cảm thông.

"Cảm ơn bà, bà Comeller." Y nhẹ nhàng nói. "——Chúng ta đã lâu không gặp nhau."

Bà ấy đã cười.

"Thực sự đã lâu rồi." Bà nói, rồi đặt chậu hoa lên phiến đá bên cạnh y. "Mừng cháu về nhà, nhóc con."

TOÀN VĂN HOÀN.

- -------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

[1] Ở Đức, Lễ Phục sinh và Giáng sinh là những mùa quan trọng để các bà nội trợ nướng bánh quy hoặc bánh gừng. Khuôn bánh có thể là các loài động vật khác nhau (phổ biến nhất là cừu và thỏ, nhưng cũng có gấu và hươu), hình tượng (người bánh gừng, ông già Noel) hoặc tĩnh vật (hoa, ngôi sao, v.v.). Viết tên Felix trên bánh quy con thỏ là một trò đùa của bà Comeller: chú thỏ nhỏ Felix là nhân vật chính của cuốn sách ảnh thiếu nhi nổi tiếng của Đức, tên là 'Felix der Hase', một nhà du hành mạo hiểm đã đi khắp nơi trên thế giới.

[2] Nấm gan bò (danh pháp khoa học là Boletus): là một chi của mushroom (nấm lớn, nấm thể quả), gồm hơn 100 loại. Chi Boletus ban đầu được Carl Linnaeus xác định và mô tả rộng rãi vào năm 1753, về cơ bản chứa tất cả các loại nấm có lỗ chân lông dài thay vì mang.



Viết một chút khi ở điểm cuối cùng của truyện:

Tiêu đề "Ngày thống nhất" (Tag der Einheit), đến từ Ngày thống nhất nước Đức (Tag der deutschen Einheit). Ngày lễ này xuất phát từ sự thống nhất của Đông Đức và Tây Đức sau Chiến tranh Lạnh. Sau khi thống nhất, câu đầu tiên của phiên bản hiện tại của quốc ca Đức là "Thống nhất, chính nghĩa và tự do cho đất nước Đức." (Einigkeit und Recht und Freiheit für das deutsche Vaterland!). Ngoại trừ thời gian của cố sự phát sinh là vào ngày kỉ niệm thống nhất nước Đức thì chủ đề của bộ truyện này còn liên quan đến một cuốn tiểu thuyết: "Thống nhất" trong tiếng Đức (Einheit) nghĩa gốc của từ này là "hoàn chỉnh (một thể)"; và từ "đất nước" trong tiếng Đức (Vaterland) nghĩa đen là "đất nước của cha", đó là bản dịch trong tiếng Latin patria, nguyên ý là "bất động sản/của cải của cha".—— Hai người (Erik và Felix) - được xem như có cùng một người là cha - gặp nhau vì họ muốn giải quyết bất động sản của cha mình (phòng tập leo núi), cảm giác rằng chỉ khi ở bên nhau, họ mới có thể trở thành một bản thể hoàn chỉnh.

Mà sở dĩ thời cơ quan trọng nhất để chọn "Ngày thống nhất" làm tiêu đề là: như đã viết ở bình luận trước, khởi đầu của việc thống nhất nước Đức là cột mốc đánh dấu sự sụp đổ của Bức tường Berlin, rất tình cờ và kịch tính mà không ai có thể đã tưởng tượng rằng mọi thứ sẽ xảy ra như thế. Khi tôi nghĩ về việc viết một câu chuyện tình yêu chỉ diễn ra trong ba hoặc bốn ngày, tôi nghi ngờ rằng liệu một câu chuyện như vậy có thể được coi là không đủ "thực tế" hay không - nhưng tôi nghĩ đến thực tế thực sự, Bức tường Berlin ngăn cách Đông Đức và Tây Đức sụp đổ, nhiều người cứ ngỡ cả đời này sự tình như thế lại chỉ phát sinh trong vòng một, hai ngày ngắn ngủi.

Khi viết câu chuyện này, tôi đã từng ngắn ngủ cân nhắc qua một cái kết không không có hậu - như chúng ta đều biết, bi kịch cảm động hơn hài kịch. Tôi không nghĩ rằng một kết thúc chia ly sẽ "thực tế" hơn (có chút mạo phạm mà nói, tôi nghĩ rằng cái gọi là "thực tế" thông thường chỉ là cái cớ để một số người tìm ra định kiến ​​hạn hẹp và chi li tính toán trong tình yêu), nhưng là một người viết truyện, tôi có phần bị quyến rũ bởi ý nghĩ rằng "những cái kết không may có xu hướng làm cho câu chuyện trở nên ấn tượng hơn." Tuy nhiên, tôi đã nhanh chóng từ bỏ ý định này. Tôi cần trích dẫn câu nói của E.M. Foster về cái kết đẹp đẽ của "Maurice" (Maurice) trong bối cảnh lịch sử lúc bấy giờ: nếu cái kết của truyện không đẹp thì cũng không cần viết nó ra. (A happy ending was imperative. I shouldn't have bothered to write otherwise. I was determined that in fiction anyway two men should fall in love and remain in it for the ever and ever that fiction allows, and in this sense, Maurice and Alec still roam the greenwood.) ("Một kết thúc có hậu là điều bắt buộc. Tôi không nên bận tâm đến việc viết khác đi. Tôi đã xác định rằng dù sao thì trong tiểu thuyết, hai người đàn ông nên yêu nhau và ở trong đó mãi mãi – nơi mà tiểu thuyết cho phép, và theo nghĩa này, Maurice và Alec vẫn sẽ đi lang thang trong rừng xanh.")

Cuối cùng, tôi xin được cúi đầu cảm ơn tất cả những người đã đồng hành cùng tôi trong bộ truyện - những bình luận của các bạn luôn là sự ủng hộ to lớn và là phần thưởng tốt nhất của tôi. Tôi cũng cảm ơn tất cả những độc giả đã đọc ở đây. Tôi rất vui vì các bạn sẵn sàng chia sẻ câu chuyện này với tôi bao gồm các loại cảm xúc khác nhau.

- ---------------------------------------------------------------------------------------------

Mình xin chân thành cám ơn các bạn độc giả đã đồng hành cùng Erik và Felix trong suốt 26 chương của bộ truyện này.

Hy vọng mọi người sẽ tìm được tình yêu đích thực của đời mình <3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play