Qua hai ngày, bà nội gọi điện thoại tới, nói: "Có một cái tin tức tốt muốn nói cho cháu."
Cố nhạc nhiên: "Bà tìm đối tượng tán gẫu ạ?"
"Phi! Đúng là không thể mong chờ gì ở cháu. Bà đến sống nhà chú cháu rồi." Bà nội nhấn mạnh, "Là sống ở đây."
Cố Nhạc Nhiên không dám hé răng.
Bà nội hừ một tiếng, "Sau này bị thương, gãy chân đều đừng nghĩ giấu diếm được bà nội, thứ bảy chủ nhật cháu không có tiết liền đến đây đi, bà sẽ chỉnh đốn lại cháu thật tốt."
"Có làm phiền người nhà chú ấy không ạ?"
"Chú cháu chỉ có một mình, hiện tại thêm bà nữa, là hai người."
"Hai ngươi hiện tại ở chung sao."
"Trong đầu lại nghĩ điều gì nhảm nhí nữa! Ai dạy cháu mấy thứ vớ vẩn thế hả?"
"Bà nội."
"Phi! Nó một tay nuôi cháu lớn lên, nếu không phải năm đó ra ngoài làm ăn phải đưa cháu cho bà, bà hiện tại còn ở nhà nó làm bảo mẫu sao."
"Chuyện này trách ta, hoành đao đoạt ái*."
(*Hoành đao đoạt ái – nguyên văn 横刀夺爱: cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác)
"Biết như vậy là tốt, chú của cháu là một người rất tình cảm bất luận làm cái gìcùng đều là vì tốt cho cháu, lần sau còn dám kêu bíp* cho bà thử xem."
(*: tiếng cúp điện thoại)
"Bíp Bíp."
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các bạn không chê mà chờ đợi, yêu các bạn.
P/s: tâm trạng tác giả nên chương này ít xịu dị nè, nên tui lên luôn chương 4 nhé!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT