Ánh đèn vàng mờ ảo trải khắp bộ vest thẳng tắp của người đàn ông, ánh lên một màu đen lịch lãm.
Những đường nét trên gương mặt cùng dáng người cao to vạm vỡ toát lên vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Giọng nói của anh cũng rất trầm: "Thất thần cái gì?"
Cô gian nan mà lăn vào ghế sau.
Tài xế tận dụng thời cơ đem cửa đóng lại, rồi sau đó đứng ở bên ngoài canh chừng.
Trong xe, chỉ còn lại hai người.
Khoảng cách quá gần, Cố Nhạc Nhiên có thể ngửi thấy rõ ràng mùi nước hoa nam trên người anh, không khỏi ợ lên một tiếng.
Ý thức được không ổn, cô chạy nhanh đem miệng che lại.
Người đàn ông liếc nhìn một cái, "Buổi tối uống rượu à?"
"Vâng."
"Trong lúc chân bị bong gân?"
Cô sửng sốt một chút, gật đầu.
"Người vừa rồi đưa về, là bạn trai cháu?"
Cố Nhạc Nhiên ngớ ngẩn gật đầu, chờ phản ứng được khôi phục, lại nhanh chóng lắc đầu.
"Nói chuyện."
Cố Nhạc Nhiên biến thành hình dạng giống chim cút chỉ trong vài giây: "Không được phép yêu đương trong lúc học đại học. Chú có nói qua, cháu vẫn luôn ghi nhớ."
Vô luận cô trước mặt người khác hung hăng như thế nào, Lục Trạch Vũ thường chỉ cần một biểu tình, đều có thể đem "Nhiên ca" biến thành "Nhiên cún con*".
(*Nguyên văn là Nhiên cẩu nhưng mình thấy hơi thô nên thay đổi cho nhẹ nhàng)
Nỗi sợ hãi của Cố Nhạc Nhiên đối với anh có thể bắt nguồn từ thời thơ ấu.
Hầu như ai cũng có người sợ nhất khi còn nhỏ, cô sợ nhất là một người chú tên là Lục Trạch Vũ.
Khi còn nhỏ, những lời Cố Nhạc Nhiên sợ nhất khi nghe thấy là, "Chú của cô tới rồi."
Lần đầu tiên nhìn thấy anh là khi cô mới ba tuổi.
Cố Nhạc Nhiên nhớ rằng mình đang đi trong một con hẻm, và người đàn ông phía sau bảo cô dẫn đường và hỏi cô có nhớ cách đi đến trường mẫu giáo không, cô nói rằng cô nhớ.
Sau đó, Cố Nhạc Nhiên lại đi sai đường.
Người đàn ông hung dữ nói: "Cháu học mẫu giáo bao lâu rồi, sao không nhớ đường?"
Cô sợ đến mức bật khóc.
Lần thứ hai gặp Lục Trạch Vũ là khi cô mới học tiểu học.
Một bạn nam rất nghịch ngợm cùng lớp đã cười nhạo Cố Nhạc Nhiên là con hoang "không cha không mẹ" nên cô đã nhặt một viên gạch và ném trúng trán cậu ta.
Cô giáo chủ nhiệm đã yêu cầu cô gọi phụ huynh đến trường.
Cha mẹ duy nhất trong gia đình là bà nội.
Cô giáo hiệu trưởng ngay lập tức hiểu ra sự tức giận của Cố Nhạc Nhiên.
Nhưng bạn nam bị đánh là con của sếp lớn, sợ chuyện này không thể giải quyết bằng cách gửi quà đến tận cửa và xin lỗi.
Bà nội cau mày khi nghe thấy điều đó, và quay lại vỗ đít Cố Nhạc Nhiên.
Sau đó Lục Trạch Vũ đến.
Bà nội kéo Cố Nhạc Nhiên và bảo cô gọi một tiếng, lúc đó tất cả những gì cô nhìn thấy là đôi chân dài miên man của Lục Trạch Vũ trong chiếc quần tây màu đen, nên cô hét lên: "Chú ơi".
Bà nội kêu cô gọi anh trai nhưng cô không chịu nghe, làm sao lại có một người anh trai cao như vậy?
Lục Trạch Vũ cũng không để ý, "Con lớn con bé mười mấy tuổi, vốn là hẳn nên kêu như vậy."
Về sự kiện đánh nhau kia, anh không có giống bà nội lấy bạo chế bạo, mà là dùng thái độ nghiêm túc giảng đạo lý cho cô.
Kỳ quái chính là, bà nội dù nhiều lần đánh cô như vậy nhưng cô vẫn chưa từng khóc, nhưng người chú này chỉ mới nói vài câu, cô thiếu chút nữa là không cầm được nước mắt.
Cố Nhạc Nhiên nghe được Lục Trạch Vũ nói với bà nội: "Vấn đề của trường học cứ giao cho con xử lý, ngài không cần quá lo lắng."
Sau đó ở nhà cô uống ly trà liền rời đi.
Mấy ngày sau, bạn nam kia tự mình đến nói lời xin lỗi, còn mang theo thạch trái cây cùng kẹo sữa thỏ trắng trước giờ cô chưa từng có ăn, Cố Nhạc Nhiên thật vui vẻ, bởi vì có một cái người chú Aladin* này, sẽ giúp cô giải quyết mọi phiền toái và còn mang đến đồ ăn ngon.
(* Aladin và cây đèn thần)
Lần thứ ba nhìn thấy Lục Trạch Vũ, là năm cô học lớp 6.
Mấy năm không gặp, Lục Trạch Vũ thoạt nhìn càng thêm thành thục, khí chất cũng càng thêm ổn định hơn, khả năng là do bộ tây trang mà anh mặc trong lần gặp đó. Nghe bà nội kể rằng công việc kinh doanh của anh ấy rất thành công, có nhiều người dưới tay nên anh không thể ăn mặc quá trẻ trung được nữa. Cô biết rằng đàn ông quá đẹp trai làm sao người khác nể phục.
Khi Lục Trạch Vũ đến, Cố Nhạc Nhiên đang xem phim hoạt hình bên cạnh, vì vậy cô không có thời gian để giấu tờ giấy kiểm tra chết tiệt kia đi, vì vậy mánh khóe đổi 69 điểm thành 89 điểm đã bị anh dễ dàng phát hiện..
Khi bà nội biết chuyện, bà đã rất tức giận nên gọi Cố Nhạc Nhiên đến mắng cho một trận.
Lục Trạch Vũ nói: "Mắng con bé, không thể giải quyết được vấn đề."
Cố Nhạc Nhiên nghe xong còn cảm kích đến nỗi nước mắt lưng tròng.
Không nghĩ tới kế tiếp hắn cư nhiên nói: "Cần phải đánh một lần để con bé ghi nhớ."
Chiêu thức tàn nhẫn này của anh khiến cô khắc cốt ghi tâm*, cuối cùng làm Cố Nhạc Nhiên nhớ kỹ người chú Lục Trạch Vũ này, anh không chỉ mang đến cho cô đồ ăn ngon mà còn mang đến trận đòn roi nhớ đời này.
(*: ghi nhớ sâu sắc vào tận trái tim lẫn xương cốt)
Sau đó ngoài lớp học hàng ngày, các giáo viên tiếng Anh giỏi nhất của trường, giáo viên Toán và hiệu trưởng có trình độ tiếng Trung cao nhất đều sử dụng hết hỏa lực của họ tập trung để bổ túc cho cô sau giờ học hoặc vào cuối tuần, và điểm số của cô cải thiện cũng như thành tích bắt đầu tiến bộ vượt bậc.
Thời điểm học quá vất vả, Cố Nhạc Nhiên thầm oán trách Lục Trạch Vũ sao lại chiếu cố mình như vậy, mãi đến khi được nhận vào trường trung học cơ sở trọng điểm của thành phố, cô mới chợt nhận ra mình là một thiên tài..
Cảm tạ Lục Trạch Vũ đã giúp giải trừ phong ấn học bá ở cô.
Ngày đó khi chuẩn bị bước vào học tập ở trường trung học trọng điểm, cô đã nhận được món quà từ chú Lục Trạch Vũ, là một chiếc máy tính xách tay đắt tiền.
Đây được coi là điều hiếm thấy ở thành phố nhỏ nơi cô ở lúc bấy giờ, bạn bè lần lượt rủ nhau đến chiêm ngưỡng, ước mơ hư vinh được thỏa mãn, cuối cùng cô có thể sử dụng laptop mà không cần mượn của các bạn học khác. Bà nội bảo sau này không được nhận những món quà đắt tiền như vậy, dĩ nhiên Cố Nhạc Nhiên biết rằng sau này cô sẽ trả ơn anh thật tốt.
Lần thứ tư nhìn thấy Lục Trạch Vũ, là thời điểm năm hai trung học.
Anh mang cho cô một món quà, một chiếc váy rất xinh đẹp.
Cố Nhạc Nhiên có điểm ủ rũ. Những người nhìn cô lớn lên từ khi còn nhỏ, cư nhiên biết rằng cô hoàn toàn không mặc váy.
Sau đó, cô trở nên nổi loạn một cách khó hiểu và cố tình ăn mặc như một cậu bé, và ở mọi nơi cô đến mọi người đều gọi là "Nhiên ca".
Lần thứ năm nhìn thấy Lục Trạch Vũ, đã là năm thứ ba trung học.
Anh hoàn toàn không nhận thấy sự thay đổi của cô, điều này khiến Cố Nhạc Nhiên rất thất vọng
Lần thứ sáu nhìn thấy Lục Trạch Vũ, là trong lúc nghỉ hè sau kì thi tuyển sinh đại học.
Anh mời cô và bà nội đến chơi vài ngày ở thành phố lớn nơi anh sống, đó là lần đầu tiên Cố Nhạc Nhiên nhìn thấy bạn gái của anh, cô ấy là một người xinh đẹp và dịu dàng, nhưng cô không thích điều đó chút nào. Sau khi nghe tin họ đã sớm chia tay, cô đã thầm vui mừng trong vài ngày.
Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ gặp anh một vài lần, nhưng cô nhớ rõ chi tiết từng lần gặp gỡ ấy, để từ từ nhớ lại trong suốt thời gian dài chờ đợi.
Trong quá trình trưởng thành, người chú này gần như đảm nhận tất cả các vai trò trong cuộc đời của cô
Cố Nhạc Nhiên rất tin tưởng và tôn trọng anh, cũng như biết cách giữ khoảng cách dù thân thiết đến đâu.
Rất khó hình dung cảm giác của chính mình đối với Lục Trach Vũ.
Nhưng Cố Nhạc Nhiên biết rất rõ rằng chỉ bằng cách chăm chỉ học tập, nỗ lực hoàn thiện bản thân, cô mới có thể đến gần anh hơn.
Vì vậy, sau những nỗ lực không ngừng, cuối cùng cô cũng đậu vào trường đại học trọng điểm số một của thành phố nơi Lục Trạch Vũ sống.
Trong nháy mắt, năm nhất sinh viên đã gần đi được nửa chặng đường.
Hôm nay là lần thứ bảy Cố Nhạc Nhiên nhìn thấy anh.
Lục Trạch Vũ nói: "Hôm nay chú vừa vặn đi ngang qua trường học, cho nên thuận tiện ghé nhìn xem cháu."
Cố Nhạc Nhiên quan tâm nói: "Chú vào từ cổng nào? Cho dù vào từ cổng Tây thì cũng phải đăng kí trước."
"Chú không cần đăng kí."
"Vì cái gì chứ?"
"Tại sao lại có nhiều vấn đề như vậy?"
Cố Nhạc Nhiên nhanh chóng im lặng.
Lục Trạch Vũ nhìn thoáng qua mắt cá chân đang được băng bó, hỏi: "Cháu bị bong gân bao lâu rồi?"
"Ba ngày."
"Ai chữa trị, bác sĩ của trường?"
"À... cháu tự băng bó ạ."
Lục Trạch Vũ cái gì cũng chưa nói, trực tiếp phân phó tài xế, lái xe đến bệnh viện.
Treo tấm phim chụp X-quang lên.
Bác sĩ nói: "Rất may là không bị gãy xương, nhưng dây chằng tổn thương nghiêm trọng hơn. Tốt nhất nên dùng thạch cao trong vài tuần. Trong khoảng thời gian này, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, nếu không khả năng bong gân lần thứ hai là rất lớn."
Lục Trạch Vũ lập tức quyết định: "Chú gọi điện thoại cho bà nội đến chăm sóc cháu, tốt nhất là nên nằm viện theo dõi."
Cố Nhạc Nhiên thiếu chút nữa quỳ gối: "Không cần, cháu có thể tự mình làm. Chú ngàn vạn lần đừng để bà nội biết!"
"Được, chú đưa cháu đi làm thủ tục nhập viện."
Cô lại một lần cự tuyệt: "Không cần, vết thương nhỏ thôi, không cần phải nằm viện."
Như để chứng minh lời mình nói là sự thật, cô còn cố ý nhảy một chân lên vài mét, quay đầu lại nói: "Chú xem, cháu đi lại vẫn rất thuận tiện."
Lục Trạch Vũ đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn.
Cố Nhạc Nhiên không dám ngẩng đầu, trong lòng bồn chồn.
"Tùy cháu. Cứ như vậy nhảy về trường học đi." Lục Trạch Vũ nói xong, thả tay cô liền đi ra ngoài.
Cố Nhạc Nhiên trong lòng "lộp bộp" một tiếng: Xong rồi, anh tức giận rồi sao?
Chờ cô định thần lại thì vọt lên phía trước đuổi theo, đến cửa bệnh viện thì không thấy người, xe cũng không thấy.
Cố Nhạc Nhiên không thể tin được.
Điều khiến cô càng không thể tin được chính là vị trí của bệnh viện này.
Gọi xe về trường cũng tốn hơn một trăm nhân dân tệ.
Quan trọng là cô không có tiền.
Và vấn đề nữa là không thể bắt được taxi vào thời điểm này.
Cố Nhạc Nhiên không thể không kết luận: Sau bao nhiêu năm, phương pháp giáo dục của Lục Trạch Vũ vẫn thật khó quên.
Cố Nhạc Nhiên nghĩ cách trong khi nhảy dọc theo con đường..
Thật là trời cao rủ lòng thương.
Một chiếc xe taxi cư nhiên chủ động tiếp cận cô, tài xế bắt đầu thúc giục, "Mau lên đây đi."
Cố Nhạc Nhiên chạy nhanh chui vào trong xe ngồi xuống. A, thật thoải mái.
"Nơi này rất vắng vẻ, cả buổi đều không bắt được chiếc xe nào."
"Là rất linh thiêng. Nói chung, taxi không chạy quanh đây vào thời điểm này."
"Thế sao anh lại lái xe đến đây?"
Tài xế sửng sốt một chút, "Cái này sao...... Vừa mới đưa một bệnh nhân đến."
"À."
Khi gần đến trường học Cố Nhạc Nhiên lấy ra di động định gọi cho bạn cùng phòng chuẩn bị tiền giúp mình.
Tài xế nói: "Không cần, tôi có thể trực tiếp lái thẳng vào trường của cô."
"Thiệt hay giả?"
"Không tin thì chờ xem."
Một lát sau tới cổng tây của trường, bảo vệ cửa thật sự cho phép xe lái vào, Cố Nhạc Nhiên mở rộng tầm mắt, "Sư phụ, anh thật lợi hại."
"Ha ha, đó là đương nhiên."
Kết quả tài xế ngất xỉu ngay khi vừa vào trường, "Ký túc xá nữ đi như thế nào?"
Cố Nhạc Nhiên nhanh chóng chỉ đường cho anh ta.
Rốt cuộc cũng tới tầng trệt ký túc xá, Trần Hi gửi tiền taxi, cuối cùng đỡ Cố Nhạc Nhiên trở lại phòng ngủ.
Mới vừa nằm trên giường Lục Trạch Vũ liền gọi điện thoại tới, Cố Nhạc Nhiên kiêu ngạo nghĩ, có phải hay không hối hận, muốn quay lại đón mình? Không nghĩ tới hôm nay vận khí cô tốt như vậy.
Nhưng là vì thỏa mãn một chút lòng hư vinh của bậc trưởng bối, Cố Nhạc Nhiên phối hợp diễn một đoạn.
"Cháu sai rồi, chân đau sắp gãy mất, ai da, ai da......"
Lục trạch vũ: "Biết sai rồi?"
"Vâng."
"Chân sắp gãy?"
"Vâng."
"Không thành vấn đề, cháu vẫn có thể bò trở về."
Nói xong liền cúp điện thoại.
Nam9 xuất hiện cho làm mọi người phấn khích không? Mọi người nhớ ủng hộ truyện bằng cách vote cho mình nhé. Yêu mọi người <3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT