🦄 Edit & Beta: Miahem

Khoảng thời gian tuyệt vời ở trường đại học, phụ thuộc vào chất lượng ký túc xá của trường.

Những lời này, bất quá lại thích hợp để nói đến ký tức xá nữ phòng 315.

Vào một ngày chủ nhật, tại ký túc xá nữ phòng 315 bất ngờ bị mất nước, không nước rửa mặt cũng không có nước uống.

Trong một phòng có tổng cộng 4 người, trong đó ba người nằm ở trên giường dường như bất động, chỉ có một người dậy sớm đọc sách.

Đó là người đứng đầu phòng ngủ, Cố Nhạc Nhiên.

Nhìn thì cũng đã gần trưa, ba con người lười biếng vẫn không hề nhúc nhích, trong đó một người bắt đầu gào lên: "Nhiên ca, cậu đói chưa?"

Đây là Trần Hi, người giàu có nhất trong phòng.

Cố Nhạc Nhiên ngẩng mặt lên khỏi sách, đôi mắt to tròn nheo lại, "Các cậu có thể nhịn không ăn cơm không uống nước, có phải đến cả đi toilet cùng cần tớ dắt đi hả?"

Một cô gái khác mắt một mí nhưng rất cá tính nắm chặt chăn bông cười khúc khích: "Cũng muốn lắm nhưng tiếc quá".

Đây là Trịnh Duyên, người lười nhất trong phòng.

Cố Nhạc Nhiên khép lại sách, đứng lên, "Được rồi được rồi, lấy phiếu cơm đi."

Các cô gái đồng thanh reo hò:

"Cảm ơn Nhiên ca!"

"Cảm động trưởng phòng Trung Quốc!"

"Nhiên ca! Tớ muốn gả cho Nhiên ca!"

Cố Nhạc Nhiên nhìn từng người một, liên tục nói, liên tục chắp tay: "Ngàn vạn đừng! Tớ thật biết ơn nếu các cậu không gả đó!"

Thời điểm sắp ra cửa Cố Nhạc Nhiên bị giữ chặt cổ áo, quay đầu nhìn lại, thì ra là Trương Mộng Dao ngủ ngay bên cạnh giường cô, là người xinh đẹp nhất trong phòng, đáng tiếc là có chút ngốc nghếch.

Trương Mộng Dao từ dưới gối lấy ra một chiếc phong bì nhỏ màu hồng, nhét vào tay Cố Nhạc Nhiên, nói nhỏ: "Sau này nếu gặp lại anh ấy, cậu có thể giúp mình đưa cho anh ấy."

Cố Nhạc Nhiên không vui, "Cậu cho rằng mình là nhân viên chuyển phát nhanh à, loại chuyện này có thể tùy tiện đưa giúp sao?"

"Cậu nhỏ tiếng chút, cùng lắm thì mình cho cậu mượn bảo bối dùng một tháng?"

Cố Nhạc Nhiên nghĩ về chiếc điện thoại Nokia kia mà vứt bỏ hết mặt mũi...... đem phong bì cất vào túi.

Nhà ăn như bãi chiến trường, may mắn là cuối tuần, một người đánh bốn người mới giành được đồ ăn không đến nỗi người ngã ngựa đổ*. Huống chi cô còn đang cầm bốn chai nước lớn.

(*: có thể hiểu là chen lấn xô đẩy bị thương)

Ngay khi Cố Nhạc Nhiên đang loay hoay đi về phòng ngủ với 4 chai nước và 4 hộp cơm trưa thì người nhận hàng của chuyển phát nhanh xuất hiện

Không hổ là sinh viên của khoa Luật, Kiều Mộc vừa tới liền tự mang theo BGM*.Đứng ôm nhau chào hỏi, đám người thấp bé chung quanh càng làm tôn thêm tướng mạo cao ráo cùng vẻ tuấn tú của anh ta.

(*BGM: nhạc nền, chỗ này có thể hiểu là mang theo ánh hào quang ý)

Nếu không phải anh ta đột ngột bước tới, Cố Nhạc Nhiên gần như đã quên mất phong bì màu hồng lúc nãy. Nghĩ đến Trương Mộng Dao, cô liền hạ quyết tâm.

Vì thế đột nhiên một cô gái xuất hiện trước mắt Kiều Mộc, hai tay còn cầm theo hai nước lớn cùng một túi cơm hộp, sinh viên nữ?

Xét cho cùng, rất khó để một cô gái xách được hết đống đồ nặng như vậy, chủ yếu là do thể lực không đủ.

Nam sinh phía sau Kiều Mộc bắt đầu huýt sáo.

Cố Nhạc Nhiên vẫn không hề sợ hãi, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào Kiều Mộc qua cặp kính gọng đen, góc nhìn hướng lên trên nhưng khí thế của cô vẫn không hề giảm bớt, "Phiền đàn anh chờ tôi một chút, có cái gì phải cho anh."

Là sinh viên năm nhất, bến cảng chưa từng gặp những con sóng lớn nào*? Chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy Cố Nhạc Nhiên, anh ta không nhịn được đứng tại chỗ, hai tay ôm ngực, chờ động tác tiếp theo của cô.

(*:chỉ sự non nớt chưa từng gặp biến cố lớn)

Chỉ thấy cô điềm tĩnh cong lưng cúi xuống đem đồ trong tay đặt trên mặt sàn xi măng, lúc này mới thong thả ung dung từ quần jean trong túi lấy ra một phong thư nhỏ màu hồng, đưa cho anh ta.

Lần này không chỉ có những nam sinh phía sau Kiều Mộc mà còn có cả những sinh viên đi qua cũng bắt đầu cười trộm.

Nếu tỏ tình là một cô gái xinh đẹp thì ít nhất còn cho anh ta chút mặt mũi.

Nhưng trước mắt người này không tính là cho Kiều Mộc có mặt mũi, nhưng nếu nói là xấu mặt thì cũng hơi quá lời.

Kiều Mộc nheo đôi mắt phượng xinh đẹp của mình, trên dưới đánh giá Cố Nhạc Nhiên. Dáng người không tệ, nhưng kiểu tóc đuôi ngựa quá đơn điệu, và cặp kính gọng đen quá kém sắc. Đối với đôi mắt đằng sau cặp kính này ——

Anh ta chưa kịp đánh giá hết về cô, Cố Nhạc Nhiên đã đưa phong bì vào tay Kiều Mộc với vẻ không thể từ chối, "Bạn cùng phòng của tôi đã nhờ tôi chuyển nó cho anh. Cô ấy tên là Trương Mộng Dao."

Nói xong, bỏ qua ánh nhìn của mọi người, bắt đầu khom lưng, cầm đồ lên. Kiều Mộc thế nhưng rất có hứng thú cúi xuống,hỏi: "Không phải em sao?"

Cố Nhạc Nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, vẻ mặt ghét bỏ nhíu mày, "Hẳn không phải tôi a."

"Thế nào, coi thường tôi như vậy?"

"Anh không cần nói, tôi thật đúng là coi thường, nhìn mái tóc xoăn nhỏ của anh tự như chú chó poodle teacup* vậy."

(*:loại chó poodle nhỏ bằng tách trà)

Cố Nhạc Nhiên cầm đồ của mình rồi rời đi.

Lúc này các nam sinh bắt đầu la ó cười đùa.

Kiều Mộc nhìn chằm chằm Cố Nhạc Nhiên bóng dáng nhỏ gầy, vừa quay đầu lại: "Các người mẹ nó ai dám nói tóc của tao giống Lý Dịch Phong hả? Là đứa nào?"

Phía sau một mảnh im lặng như ve sầu mùa đông*, một giây sau lập tức giải tán.

(*:ve sầu chỉ kêu vào mùa hè)

Từ đó, Trương Mộng Dao có trở thành bạn gái của Kiều Mộc hay không cô cũng không biết, dù sao thư tình bản thân đã hứa sẽ cố gắng đưa là được, còn lại không cần quan tâm.

Hơn nữa, rốt cuộc không ai dám nhờ Cố Nhạc Nhiên chuyển giao thư tình.

Nhằm nâng cao tình hữu nghị giữa nam và nữ sinh viên Khoa Luật và thể hiện tinh thần cạnh tranh công bằng đi lên của mọi người, khoa đã tổ chức trận giao hữu bóng rổ nam và nữ.

Đây là lần gặp gỡ thứ hai giữa Cố Nhạc Nhiên và Kiều Mộc sau bức thư tình lần đó.

Hai người nhìn nhau từ xa, mỗi người đều nở một nụ cười ác ý.

Kiều Mộc chơi bóng rổ luôn được mọi người chú ý đến, dù sao có thể trau dồi cả kỹ thuật lẫn tư thế một cách đẹp trai phong độ như thế rất dễ thu hút nhiều người. Chỉ cần nhìn những cô gái cuồng nhiệt ngoài sân là bạn sẽ đủ biết họ đều đến cổ vũ anh ta.

Trận đấu giữa lớp luật thứ nhất của Kiều Mộc với lớp luật thứ hai của Cố Nhạc Nhiên bắt đầu thi đấu với tinh thần ngươi tranh ta đoạt, ngươi công ta chịu, à không, ngươi công ta thủ.

Là cầu thủ chính hạng nhất của đội Kiều Mộc dốc hết sức lực, liên tiếp ghi bàn; mà đối phương cũng sản sinh ra một đám ngựa ô*, Cố Nhạc Nhiên không phải người bình thường. Trong hiệp một, cô thế mà đỡ được những quả ném trên cao cũng như thành công cứu nguy giúp đội mình tận ba lần,quả thực làm người khác mở rộng tầm mắt.

(*: ngựa ô thường được ví như những điều bất ngờ, không có khả năng xảy ra)

Ngay cả hoạt náo viên của Kiều Mộc cũng bị cô thu hút, rất nhiều người hô hào " Nhiên ca", "Nhiên ca" khiến trận đấu càng nảy lửa.

Chính vì vậy, lần thứ tư khi Cố Nhạc Nhiên đang chuẩn bị giành quả bóng rổ từ tay Kiều Mộc, cả hai đã tranh giành quyết liệt, anh ta đã sút trượt mất bóng và trực tiếp hất văng cô xuống đất.

Bên ngoài nhóm nam nữ sinh đều nhịn không được kinh hô.

Thử nghĩ mà xem, Kiều Mộc cao 1m8, Cố Nhạc Nhiên chỉ cao 1m6 hiển nhiên không phải là đối thủ của anh ta, nói vậy lần va chạm này tương đối nặng. Bởi vì, Nhiên ca trực tiếp nằm sấp xuống đất không đứng dậy được.

Nhìn sắc mặt Cố Nhạc Nhiên trắng bệch mồ hôi lạnh đầm đìa thời điểm được nhân viên hỗ trợ giúp đỡ, tâm lý Kiều Mộc có chút khó chịu, tuy rằng từ đầu tới cuối hai người ngay cả một chữ đều không có nói, nhưng anh ta vẫn là có thể cảm giác được sức mạnh như đàn ông của cô, tuy rằng chính mình không cố ý, nhưng anh vẫn cảm thấy có lỗi khi làm cô bị thương.

Dù vậy, Kiều Mộc vẫn không hề tha cho lớp Luật thứ hai.

Sau trận đấu, Kiều Mộc nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nên nói lời xin lỗi. Lúc này mới nhớ tới chiếc phong bì nhỏ vẫn chưa được mở ra, tìm được rồi số di động và lập tức gọi cho Trương Mộng Dao.

Khi chiếc điện thoại di động màu trắng yêu thích đến điên cuồng của Trương Mộng Dao chiếu sáng hiển thị số điện thoại di động của Kiều Mộc, cô ấy thiếu chút nữa không kịp kích động mà ngất đi. Thật đáng tiếc câu đầu tiên người kia nói lại là: "Cô gái bị gãy chân, có phải ở chung phòng với em không?"

Kiều Mộc nhận ra rằng anh ta thậm chí còn không biết tên cô.

Trương Mộng Dao không tình nguyện đem điện thoại đưa cho Cố Nhạc Nhiên, Cố Nhạc Nhiên vừa nghe, "Ồ, là anh a."

"Tôi xin lỗi về chuyện ngày hôm nay."

"Không có việc gì, chính là trẹo chân chút, chơi bóng không phải cũng thường bị sao?"

Kiều Mộc lần đầu tiên làm người khác bị thương đi xin lỗi nghe cô nói vậy, cũng không biết làm sao nói tiếp.

"Ừm, em tên gì?"

"Cố Nhạc Nhiên."

"Hai ngày này chân cẳng đều bất tiện, có muốn tôi giúp đỡ không?"

"Không cần."

Đm*, nói chuyện cùng anh ta làm cô thật sự ước gì mỗi phút đều là câu cuối cùng.

(* nguyên văn là 尼玛 có nghĩa là súc vật, đây là từ lóng thường đc sử dụng, mình thấy súc vật hơi nặng nề nên đã thay đổi)

"Thật không cần giúp?"

"Không cần."

Đm để tôi coi anh có thể nói gì nữa? Kiều Mộc thực sự muốn tiếp tục nói chuyện với cô.

Cố Nhạc Nhiên cuối cùng nói: "À đúng rồi, có chuyện tôi cần phiền đàn anh giúp đỡ."

"Đàn em cứ nói."

"Trương Mộng Dao nói cô ấy muốn......" Cố Nhạc Nhiên nói đến một nửa thì bị người ta che miệng lại, vài giây sau cô mới tiếp theo nói: "Đàn anh có thể mời tôi đi ăn cơm không? Mang theo một số bạn học cùng phòng."

Đương nhiên ai cũng biết đây là ý của Trương Mộng Dao, nhưng Kiều Mộc vẫn là vui vẻ đồng ý.

Ba ngày sau, Kiều Mộc mời cả phòng 315 đi ăn cơm.

Bốn cô gái chỉ trừ Cố Nhạc Nhiên ra,tất cả đều phát ngốc vây quanh Kiều Mộc, thèm thuồng anh ta đến nỗi gần như nước miếng sắp nhỏ xuống thức ăn.

Kiều Mộc vì lấy công chuộc tội, cố ý gắp cho Cố Nhạc Nhiên nào là giò heo kho tàu, giò heo hấp muối tiêu, giò heo nướng than, còn có giò heo hầm đậu nành, làm hại cô rất ngượng ngùng, đành phải mời anh ta uống bia.

Hai người hồ hởi khoác lác, chỉ hận không gặp nhau sớm hơn.

Kiều Mộc nói: "Thì ra là một sinh viên khoa luật. Anh cứ tưởng đó là một nữ thần. Chậc chậc, có chút thất vọng."

Cố Nhạc Nhiên nói: "Tôi thậm chí còn vỡ mộng hơn khi nhìn thấy đàn anh. Cây cối ở Khoa Luật thực sự lớn lên cùng với chó sao —"

"Câm miệng!" Kiều Mộc cùng ba cô gái khác đồng thời quát.

Sau khi ăn uống xong, cả nhóm quay lại trường học, Cố Nhạc Nhiên không cử động được nên Kiều Mộc chỉ đơn giản là bế cô lên lầu trong ký túc xá.

Đứng trước cửa phòng, để cô xuống. Cố Nhạc Nhiên nói: "Làm thế nào tôi cảm thấy giống như một tù nhân diễu hành dọc đường vậy, những nữ sinh kia chỉ tiếc không thể lấy trứng gà cùng cà chua ném vào tôi thôi."

Trương Mộng Dao ghen tị: "Kiều Mộc, nếu không, anh cũng đánh gãy chân của em đi miễn sao anh chịu cỗng em là được."

Kiều Mộc nói: "Anh ôm em đi là được rồi. Không cần tới nỗi toàn thân gãy xương gì đó."

Kiều Mộc rời đi, bốn người chuẩn bị lên lầu.

Đột nhiên điện thoại trong túi Cố Nhạc Nhiên sáng lên, lấy ra xem, sắc mặt cô liền biến đổi.

Trương Mộng Dao hỏi: "Ai vậy?"

Cố Nhạc Nhiên ánh mắt nhướng lên nhìn khắp nơi xung quanh, phát hiện cách đó không xa lẳng lặng dừng lại một chiếc xe hơi màu đen.

Cô lập tức nói: "Các cậu cứ lên trước, mình có chút việc." Trần Hi không yên tâm, "Chân cậu, có ổn không?"

"Được rồi, các cậu lên trước đi, mình lập tức theo sau." Cố Nhạc Nhiên nói xong chân liền tung tăng nhảy nhót đi xuống lầu.

Trịnh Duyên nói đùa: "Trương Mộng Dao, cậu ấy khẳng định là cùng Kiều Mộc lén lút hẹn hò."

Trương Mộng Dao ngược lại không để ý nói, "Mình cảm thấy hai người bọn họ rất xứng nha, thành đôi càng tốt, mỗi ngày đều có cẩu lương cho chúng ta xem."

Cố Nhạc Nhiên rốt cuộc nhảy nhót tới được phía trước xe hơi. Tài xế chạy nhanh xuống xe, mở cửa sau cho cô.

Cúi đầu liền thấy rõ người đàn ông ngồi ghế sau, Cố Nhạc Nhiên cười thẹn thùng: "Chú như thế nào lại tới đây?"

Chương 1 lên sóng rồi đâyyyy🎉🌟🎉🌟

Nam9 sẽ xuất hiện ở chương 2 nhé mọi người ơi💕

Nhớ ủng hộ mình bằng cách vote và bình luận nhé🧏🏻‍♀️

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play