Hai chân nàng ta nhũn ra, phịch một tiếng ngã xuống đất, ngay cả sức đứng dậy cũng không có.

Nếu nàng ta tràn đầy tự tin, có lẽ sẽ không ai nghi ngờ nàng ta.

Nhưng với bộ dạng của nàng ta lúc này, mọi người trong hội trường đảm bảo đều tin sái cổ rằng nàng ta là giả.

Thật không ngờ, kế hoạch của họ lợi hại như thế, đến ngay cả quốc sư nhỏ máu nhận thân của không thể phân biệt thân phận nàng ta.

Đây quả là một âm mưu khổng lồ.

Nam Khánh nhìn chằm chằm vào Sở Vi Vân một lúc rồi duỗi ngón tay ra.

Mộ Bạch đi tới trước mặt bà ta nói khẽ: "Bệ hạ, đắc tội."

Nam Khánh không nói lời nào, sắc mặt tái nhợt.

Bà ta hận nhất là kẻ dám lừa gạt mình!

Nếu Sở Vi Vân thực sự lừa bà, bà ta nhất định sẽ tự tay lột da xé xác ả!

Lấy máu xong, Mộ Bạch thu bát lại.

Không biết có phải bởi vì nhận ra Nam Khánh đang rất tức giận hay không, Mộ Bạch càng cung kính và nhỏ nhẹ hơn trước: "Bệ hạ, xin hãy chờ rõ chân tướng rồi mới định đoát, xin bệ hạ lấy long thể làm trọng."

Nam Khánh hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng gật đầu.

Lúc này Mộ Bạch mới xoay người, đi về hướng Khuynh Ca: "Cửu công chúa, mời!"

Khuynh Ca cầm chiếc bát từ tay hắn, đổ máu trong bát vào chiếc bình mà Khuynh Ca đã rửa sạch bằng nước.

"KHÔNG..." Vẻ mặt Sở Vi Vân tuyệt vọng, lúc này nàng ta đã suy nghĩ đến chuyện nên chạy trốn như thế nào.

Hàn Thượng Cung vẫn luôn đứng cạnh nàng ta, nàng ta vừa định đứng dậy, Hàn Thượng Cung đã ấn nàng ta xuống trở lại.

Sở Vi Vân đã hoàn toàn tuyệt vọng!

Chỉ thấy những thứ bên trong bình xoay tròn rất nhanh, hệt như mọi lần trước.

Sở Khuynh Ca thả giấy thử vào, sau đó nhanh chóng lấy ra.

Khuynh Ca nhìn chằm chằm vào giấy thử do chính mình lấy ra, vẻ bình tĩnh tự tin trên mặt bất chợt đóng băng!

Tại sao lại như vậy? Tại sao?

Không thể nào!

“Thế nào?” Nam Dương và Hàn Thượng Cung đồng thời đi tới.

Sở Vi Vân nhìn thấy cơ hội, lập tức đứng dậy, định bỏ trốn.

Vừa mới quay người, còn chưa đi bước đầu tiên, Hàn Thượng Cung đã kinh hô: "Là thật!"

Là thật? Là sao chứ?

Sở Vi Vân sửng sốt.

Quay đầu nhìn lại, bèn thấy Hàn Thượng Cung cầm tờ giấy thử lao nhanh tới trước mặt Nam Khánh, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Bệ hạ, là thật! Tiểu điện hạ… Tiểu điện hạ là thật!"

Khó khăn lắm tiểu điện hạ mới trở về, Nam Khánh đương nhiên hy vọng đó không phải là giả.

Nếu là giả, thì tiểu điện hạ thực sự đã đi đâu? Nhỡ ngài ấy đã biến mất rồi thì sao?

Cho nên, hôm nay biết Sở Vi Vân là thật, Hàn Thượng Cung cũng rất kích động! Nam Khánh cầm tờ giấy thử, đầu ngón tay lập tức run rẩy.

Màu tím trên tờ giấy thử này nhạt hơn một chút, không đậm như tờ bà ta vừa thử với Nam Dương.

Nhưng Sở Khuynh Ca đã nói màu sậm là quan hệ mẫu-tử (mẹ-con), màu nhạt hơn là quan hệ tổ tông-tôn bối (ông bà-con cháu).

Còn nếu không có chút màu sắc nào, thì không có máu mủ ruột rà!

Thật không ngờ! Thật sự không ngờ! Sở Vi Vân hóa ra là thật.

Vậy tại sao lúc nãy nàng ta lại…

Nam Khánh quay đầu nhìn Sở Vi Vân, có chút bối rối.

Sở Vi Vân cũng sững sờ, nàng ta có mơ cũng không dám nghĩ sẽ có kết quả này.

Nhưng giờ khắc này, vừa thấy ánh mắt Nam Khánh, nàng ta lập tức tỉnh táo lại.

Nàng ta là thật!

Nàng ta quả nhiên là thật!

Sở Nhan không lừa nàng, nàng ta thật sự là con gái của Nam Tinh!

Đúng thật là năm đó nàng ta đã bị Sở Nhan đổi về!

"Hứcc…!" Sở Vi Vân nấc một tiếng, òa khóc: "Hoàng tổ mẫu, người là người thân duy nhất của Vân Nhi, nhưng người... nhưng người không tin con! Vân Nhi ở lại nơi này… ở lại Nam Kinh này còn ý nghĩa gì nữa? Hức hức! Vân Nhi không bao giờ ở lại nơi này nữa!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play