Ngay cả nữ nhi của mình cũng như vậy, nhưng Dương Thượng Thư không những không đồng ý, ngược lại còn tối sầm mặt lại.
“Con và mẫu thân là mẹ con, tại sao phải thử chứ? Đây là kế ly gián của gián điệp Sở quốc, con còn không nhìn ra sao?”
Nữ nhi của Dương Thượng Thư chỉ có thể cúi đầu, không dám nói gì.
Đối với nàng ấy mà nói, thử thì cứ việc thử, thật sự không sao cả.
Bọn họ chỉ là nhân vật nhỏ, người khác đều đã thử rồi, bọn họ không thử, há chẳng phải muốn đắc tội với người khác sao?
Cho dù muốn đắc tội ai, chung quy lại vẫn là muốn đắc tội!
Sở Khuynh Ca nhìn Dương Thượng Thư, đột nhiên cười nói: “Chẳng lẽ, ngươi biết rằng đây không phải là nữ nhi của ngươi sao?”
“Ngươi ăn nói hồ đồ cái gì vậy?” Dương Thượng Thư vô cùng kích động, khuôn mặt lập tức đỏ bừng!
“Ngươi còn ăn nói hồ đồ như vậy nữa, đừng trách ta… hừm!”
Con người Phong Ly Dạ không thích mấy lời vô nghĩa.
Vì vậy, khi bà ta vừa giơ tay lên, hắn đã bịt kín huyệt đạo của bà ta.
“Mẫu thân!” Nữ nhi sợ đến mức hét lên một tiếng rồi quỳ rạp xuống đất: “Bệ hạ, mẫu thân chỉ là yêu đến mức trong lòng cảm thấy rốt ruột, mẫu thân đối với bệ hạ tuyệt đối không tâm tư gì khác.”
Mộ Bạch không muốn nói nhiều nữa, hắn ta nắm lấy ngón tay của Dương Thượng Thư, cắt ra lấy một giọt máu.
Khuôn mặt Dương Thượng Thư như tro tàn, khoé mắt còn có cả nước mắt.
Nữ nhi của Dương Thượng Thư hoàn toàn không nhìn thấu được tâm tư của mẫu thân, nhưng nàng ấy vẫn đưa đầu ngón tay ra.
Thử nghiệm lập tức bắt đầu và nhanh chóng kết thúc.
Thế nhưng lần này, trên giấy thử lại không có chút màu sắc nào.
Sở Vi Vân dường như thấy được hy vọng, suýt chút nữa nàng ta đã vỗ tay tán thưởng: “Bệ hạ, người xem! Người xem! Người ta là mẹ con, nàng ta căn bản không thể thử ra được!”
“Cháu chính là muốn nói nàng ta là một kẻ lừa đảo, chỉ thích cố ý lừa bịp mà thôi! Bệ hạ, người xem! Cháu nói quả không sai mà!”
Nhưng cả đại điện chỉ có một mình Sở Vi Vân vẫn đang gào thét lên một cách phấn khởi.1
Những người còn lại, sắc mặt đều rất lạnh lùng.
Nam Khánh xua tay, Hàn Thượng cung trầm giọng nói: “Tiểu điện hạ, xin chớ nóng nảy!”
Sở Vi Vân cau mày, còn muốn chất vấn tại sao bà ấy dám dùng thái độ như vậy để nói chuyện với mình.
Nhưng nhìn thấy Nam Khánh và Hàn Thượng cung đang nhìn chằm chằm Dương Thượng Thư, sắc mặt vô cùng khó coi, nàng ta đột nhiên như ý thức được điều gì đó.
“Dương Thượng Thư, nói thật đi, ta sẽ tha tội chết cho ngươi!” Nam Khánh trầm giọng nói.
Dương Thượng Thư giống như hoàn toàn trút hơi thở vậy, một lúc lâu sau mới ấp úng nói: “Phương Nhi… là tại hạ nhặt về…”
“Kéo ra!”
Nam Khánh hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy huyệt thái dương đau nhói.
Rất đau!
Vừa rồi còn bán tín bán nghi, bây giờ ai còn có thể nghi ngờ dụng cụ thí nghiệm khoa học này của cửu công chúa chứ?
Bí mật mà Dương Thượng Thư đã giữ kín mười mấy năm qua, không ngờ rằng chỉ qua một cuộc thử nghiệm lại có thể dễ dàng bại lộ!
Chuyện này thật là thần kỳ!
Sở Vi Vân toàn thân cứng đờ, hoàn toàn không dám tin.
Thật sự không phải!
Hoá ra không có quan hệ huyết thống, thật sự có thể kiểm tra ra!
Vậy thì nàng ta… bây giờ nàng ta nên làm gì?
“Bệ hạ hẳn là có thể nhìn rõ rồi.” Khuynh Ca tiến về trước một bước, vẻ mặt nghiêm túc: “Bây giờ có thể kiểm tra mối quan hệ giữa bệ hạ và Vân quận chúa không?”
Ánh mắt của Nam Khánh nhìn lướt qua.
Sở Vi Vân giống như bị thứ gì đó đánh trúng vậy, nàng ta lùi về sau hai bước.
“Không… không được, bệ hạ, nàng ta… nàng ta ăn nói hồ đồ, nàng ta lại muốn hãm hại cháu!”
“Bệ hạ, chúng ta đã nhỏ máu nhận thân rồi, người cũng đã rõ, người cũng tận mắt thấy mà, bệ hạ…”
Nam Khánh càng thấy nàng ta hoảng loạn, sự hoài nghi trong lòng càng lớn.
Bà ta đã không còn nhẫn nại nữa rồi.
“Hàn Thượng cung, ngươi dẫn cháu ấy qua đây!”
“Không! Bệ hạ! Cháu không thể tin nàng ta! Nàng ta luôn muốn hại cháu! Nàng ta đang giở trò ly gián!”
Sở Vi Vân vẫn đang lùi lại, nhưng đã bị Hàn Thượng cung giữ lấy bả vai.
Nàng ta chỉ cảm thấy bả vai tê tê, cả người hoàn toàn mất đi sức lực.
“Không… đừng, Hàn Thượng cung, ngươi dám vô lễ với ta! Đừng… ta không muốn! Các người đều muốn hại ta! Đều muốn hại ta mà thôi! Thả ra! Ta không muốn! Thả ta ra!”
Nhưng nàng ta càng hoảng sợ kêu lên như vậy, Hàn Thượng cung càng dùng sức giữ chặt hơn.
Cuối cùng, bà ấy kéo nàng ta qua.
Hoảng loạn đến mức như vậy, chỉ sợ rằng chuyện này không cần nói cũng đã hiểu rồi.
Lại to gan giả mạo tiểu điện hạ, nếu như lúc này là sự thật, toàn bộ hoàng tộc Nam Tấn sẽ không có ai buông tha cho nàng ta!
“Không…” Sắc mặt Sở Vi Vân vô cùng tuyệt vọng.
Nhưng Mộ Bạch đã lấy chiếc bát trong suốt ra, ngón tay thon dài lướt qua đầu ngón tay của nàng ta.
Giọt máu đỏ tươi lập tức ứa ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT