Sở Khuynh Ca ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mộ Bạch.
Sự trầm ổn của nàng đã biến mất, nàng không còn cách nào để che giấu sự kích động của bản thân.
Mộ Bạch vẫn chỉ cười yếu ớt như lúc đầu.
“Khi đó sư phụ của ta mười lăm tuổi, ta chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, sư phụ không thích những người khác đi theo, nhưng lại cho phép ta theo bên người của bà ấy.”
“Mười lăm tuổi…” Nàng không thể tưởng tượng được, lúc mẹ nàng mười lăm tuổi thì có dáng vẻ như thế nào?
Có điều, bức họa của Tứ tiểu thư phủ Quốc công kia, Nam Tinh trong bức họa thật sự rất trẻ tuổi, nhiều lắm thì cũng chỉ là dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi.
Còn người trong bức họa bên trong mật thất kia của Phương Cửu Khanh thì cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi.
Nhưng mà khuôn mặt đó hoàn toàn là mẹ của nàng!
Năm mẹ gặp chuyện không may, nàng năm tuổi, mẹ hai mươi tám tuổi.
Năm nay, nàng đáng lẽ ra phải hai mươi ba tuổi, nói cách khách, mẹ nàng đã gặp chuyện không may đã được mười tám năm.
Mười tám năm, nếu như năm mẹ mười lăm tuổi xuyên không đến, gả cho một nam nhân nào đó, Sở Khuynh Ca vẫn luôn cảm thấy, nam nhân đó không phải là Sở Nhan.
Cảm giác có cái gì đó rất không đúng.
Nếu như mẹ mười sáu mười bảy tuổi kết hôn với một nam nhân nào đó, sau đó sinh một nữ nhi, thì bây giờ nữ nhi kia phải khoảng mười sáu tuổi…
Nói như vậy, thời gian mẹ xảy ra chuyện, về cơ bản là hoàn toàn trùng khớp!
Tay Sở Khuynh Ca liên tục nắm chặt lại.
Nàng nhìn Mộ Bạch: “Ngươi có thể… Tiếp tục nói cho ta biết chuyện về sư phụ của ngươi không?”
“Nàng muốn câu cá không?” Mộ Bạch ngược lại cầm lấy cần câu trong tay của nàng, cười với nàng: “Vừa câu vừa nói chuyện?”
… Câu đêm, cũng là một hoạt động mà mẹ của nàng vô cùng yêu thích trước đây.
Thật ra, trên cơ bản, Sở Khuynh Ca hoàn toàn không có ấn tượng với chữ “cha”.
Trong trí nhớ của nàng cũng không hề có sự tồn tại của người cha này.
Từ nhỏ nàng đã sống với mẹ, nàng cũng chưa từng nghe ai nói, nàng có một người cha.
Mẹ nàng ở chiến bộ là phó trưởng, quyền cao chức trọng, bà ấy không thích nhắc đến, đương nhiên cũng không có ai dám nói gì ở trước mặt của nàng.
Làm sao có được nàng, nàng cũng chưa bao giờ hỏi đến.
“Nam Tinh… Bà ấy trước mười lăm tuổi và sau mười lăm tuổi, có phải rất khác nhau hay không?”
Nếu như Nam Tinh thật sự là mẹ nàng, như vậy thì năm Nam Tinh mười lăm tuổi ấy, cuộc đời của bà ấy đương nhiên là đã bị thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Mộ Bạch nghiêng đầu nhìn nàng, dường như hắn ta đang suy nghĩ vài chuyện.
Sở Khuynh Ca nhíu mày, nàng nghênh đón ánh mắt của hắn ta: “Vì sao ngươi không nói lời nào?”
“Bởi vì khi sư phụ còn bé đã mắc một căn bệnh lạ, từ khi sinh ra đến trước năm mười lăm tuổi, bà ấy đều hôn mê không tỉnh.”
“Cái gì?” Mẹ trước năm mười lăm tuổi vẫn luôn hôn mê?
Vậy chẳng lẽ lúc mười lăm tuổi, Sở Tinh xuyên không đến, cho nên mới tỉnh lại?
Như vậy hóa ra Nam Tinh căn bản chỉ là một cơ thể không có linh hồn?
Chuyện này càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi, nàng sắp không hiểu rõ manh mối rồi!
“Lúc xảy ra chuyện ta còn chưa được sinh ra, cho nên cụ thể ta cũng không rõ lắm, ta chẳng qua là được kể lại.”
Mộ Bạch rất bình tĩnh, dù sao chuyện đã xảy ra mười mấy năm trước.
“Ấn tượng của mọi người về sư phụ bắt đầu từ sau khi sư phụ mười lăm tuổi tỉnh lại, trên thực tế, nhận thức của mọi người về bà ấy trước năm mười lăm tuổi là bằng không.”
Hắn ta nhìn mặt nước yên tĩnh của dòng suối, ánh trăng phản chiếu xuống, dường như còn có thể nhìn thấy được khuôn mặt tinh xảo tuyệt đẹp của sư phụ.
Có điều, gương mặt đó đang dần dần mơ hồ đi.
Dần dần, nó biến thành một khuôn mặt khác!
Năm ngón tay của Mộ Bạch đột nhiên căng chặt, sự dịu dàng trong đáy mắt trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo!
Tại sao gương mặt này luôn luôn xuất hiện?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT