Đêm dài đằng đẵng, không thể nào ngủ yên.

Sau đó, Mộ Bạch dẫn Sở Khuynh Ca đến một nơi.

Lúc đến đây thì không thể không nói một câu, Sở Khuynh Ca thật sự rất thích hoàng cung Nam Tấn.

Ra vào tự nhiên, lấy đâu ra nhiều quy tắc như vậy chứ?

Hoàng tử và khách ngoại quốc muốn rời cung, thị vệ thủ môn lập tức cho qua, cũng không cần lệnh bài linh tinh gì.

Nơi này, thật sự là một nơi muốn làm cái gì thì làm… Khụ, không phải, là một quốc gia tự do.

Những quốc gia khác, chỉ sợ là cũng không bằng một phần vạn sự tự do của Nam Tấn.

Nơi bọn họ đến không tính là quá xa hoàng cung, là một ngọn núi.

Trên sườn núi, có một gian nhà gỗ nhỏ.

Khoảnh khắc Sở Khuynh Ca bước vào cửa thì nàng gần như là đã bị sốc.

“Súng săn… Đây là súng săn! Nó đến từ đâu vậy?”

Không phải niên đại này săn thú bằng cung tên sao? Vậy mà còn có cả súng săn?

Đùa nàng đấy à? Có phải nàng đã rơi vào một không gian không cổ không hiện không vậy?

“Nàng biết thứ này?” Mộ Bạch cũng kinh ngạc.

Thứ này là được hắn ta nhặt trên vách núi, quả thực được gọi là súng săn.

Chỉ có điều, niên đại của nó quá xa xưa, đã muời mấy năm không có ai động tới nó.

Cũng không có ai sử dụng

“Nơi này là chỗ của ai?” Trái tim Sở Khuynh Ca bỗng nhiên thắt chặt, nàng mơ hồ, trong lòng nảy sinh một loại cảm giác kỳ lạ.

Quả nhiên, Mộ Bạch đã cho nàng một đáp án trong dự đoán: “Là của Nam Tinh điện hạ.”

Nam Tinh! Thật sự là Nam Tinh!

Không phải nàng lọt vào một thời đại không cổ không hiện, mà là… Mà là bởi vì, có lẽ nơi này còn có một người giống như nàng, một người từ thế kỉ hai mươi mốt xuyên đến.

Nam Tinh…

“Ta biết nàng ngưỡng mộ Điện hạ.” Mộ Bạch cười yếu ớt, hắn ta lấy lại súng săn ở trong tay của nàng, treo trở lại vách tường.

“Trên thực tế, có rất nhiều người đều ngưỡng mộ bà ấy.”

“Bà ấy…”

“Người đã không còn nữa, nàng đừng nên suy nghĩ quá nhiều.”

Hắn ta nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của nàng thì biết, nha đầu này lại kích động rồi.

“Bà ấy thật sự đã mất rồi sao?” Lần này, Sở Khuynh Ca vô cùng không muốn tin tưởng.

Nàng nắm lấy cổ tay Mộ Bạch, giọng nói của nàng khàn khàn: “Tại sao ngươi lại chắc chắn bà ấy đã không còn ở đây? Ngươi có thật sự chắc chắn về điều đó không? Có lẽ… Có lẽ bà ấy vẫn còn…”

“Nếu như điện hạ còn sống thì sẽ không có khả năng bà ấy trốn mười mấy năm không xuất hiện, bà ấy… Trong lòng bà ấy oán hận rất nhiều chuyện, bà ấy nhất định sẽ không trốn.”

Trong lòng Sở Khuynh Ca chua xót, tâm trạng suýt chút nữa là sụp đổ.

Nam Tinh, thật sự đã mất sao?

Nếu như Nam Tinh thật sự đã mất, tại sao bà ấy còn muốn để cho nàng phát hiện, Nam Tinh và mẹ nàng có thể là cùng một người sao?

Gieo hy vọng, lại đoạt đi hy vọng, đó là điều tàn nhẫn cỡ nào chứ!

“Nàng đang nghĩ cái gì vậy?” Mộ Bạch đột nhiên cúi đầu, kề sát vào nàng.

“Không có gì.” Sở Khuynh Ca càng hoảng sợ, nàng lập tức xoay người, đi nghiên cứu những đồ vật khác trong gian nhà nhỏ.

Cần câu hiện đại… Đúng vậy, mẹ rất thích câu cá.

Lúc nàng còn rất nhỏ, mẹ thường xuyên dẫn nàng đi câu cá.

Mẹ nói, lúc câu cá, chúng ta có thể suy nghĩ về cuộc sống.

Nàng lấy cần câu xuống, người ở thời đại này nhất định là không biết dùng loại cần câu này.

Ngay cả phương pháp chế tạo lưỡi câu cũng rất giống trong trí nhớ của nàng.

Đây tuyệt đối không phải là một ngôi nhà của một người cổ đại bản địa, chủ nhân của ngôi nhà này nhất định là một người xuyên không.

Điểm này, trong lòng của Sở Khuynh Ca đã xác định.

Nàng chỉ không chắc chắn một chuyện, đến cuối cùng có đúng là mẹ của nàng hay không?

Bỗng nhiên nàng quay đầu nhìn Mộ Bạch: “Ngươi thật sự biết Nam Tinh sao?”

Mộ Bạch cười nói: “Đương nhiên là ta biết, bà ấy là sư phụ của ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play