Hương Lan chưa bao giờ gặp phải một người khó hầu hạ như vậy.
Chỉ với cái bánh hoa quế mà Sở Khuynh Ca vừa mới ném đi, nếu như Mục Uyên không có ở đây thì nàng ta thực sự muốn đi tới đánh yêu nữ này một trận.
Nhưng cuối cùng trước ánh mắt lạnh lùng của Mục Uyên nàng ta bưng bánh hoa quế rời đi và đi làm bánh mứt táo cho Sở Khuynh Ca.
Sở Khuynh Ca vẫn dựa vào giường nàng nhìn Mục Tuyên rồi nói: “Này, chắc không phải tối qua ngươi luôn canh giữ bên ngoài chứ? Ta đã thành ra thế này rồi.”
Nàng giơ tay lên, cánh tay không có chút sức lực nào trông rất yếu ớt.
Nàng mỉm cười: “Thế này rồi mà ngươi còn sợ ta chạy mất sao? Ngươi cũng quá thận trọng rồi đấy?”
Mục Uyên liếc nhìn cánh tay nàng rồi nói một cách lạnh nhạt: “Tối qua ta đã hứa trông chừng người.”
“Hả? Hóa ra là vì ta thuận miệng nói một câu.”
Không ngờ tên sơn tặc này lại là một người trọng lời hứa.
Khuynh Ca nghiêng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn ta rồi chớp mắt: “Sao ngươi vẫn còn đeo mặt nạ? Sợ ta nhận ra ngươi sao?”
Mục Uyên không nói gì, Sở Khuynh Ca phản đối: “Nhưng ta đã nhìn thấy khuôn mặt thật của những người khác ở đây, ta tìm thấy bọn họ thì cũng có thể tìm thấy ngươi.”
“Đương nhiên với điều kiện là ta vẫn còn mạng để thoát khỏi Bắc Tần.” Nàng bổ sung thêm một câu.
Mục Uyên có chút sững sờ: “Người... đúng là lạc quan.”
“Nếu không thì sao chứ, đã rơi vào tay ngươi rồi ta còn có thể thế nào nữa?”
Nàng không phải lạc quan mà là thích nghi trong mọi hoàn cảnh.
“Dù sao thì cũng phải chết, thay vì cả ngày khóc lóc thì chi bằng để bản thân sống những ngày còn lại thật vui vẻ.”
“Công chúa không cần dùng mấy lời này để làm ta áy náy, ta sẽ đưa người đến Bắc Tần, ta sẽ không thay đổi quyết định này.”
Bây giờ không hành động, chẳng qua vì người của bọn họ vẫn chưa đi
Đợi sau khi đội người ngựa ở trạm dịch tưởng rằng bọn họ sẽ đưa công chúa đến Bắc Tấn mà xuất phát trước một bước thì bọn họ sẽ xuất phát sau.
Sở Khuynh Ca không tức giận mà còn cười rồi nói: “Ta không ngây thơ đến mức như vậy... Này, ngươi thực sự không cho ta nhìn xem ngươi trông thế nào sao?”
Mặt nạ che nửa khuôn mặt hắn ta nửa còn lại lộ ra ngoài, chắc chắn là vô cùng tuấn tú ưa nhìn.
Mặc dù không thể so được với Mộ Bạch hay Phong Thần Mặc nhưng quả thực là một đại soái ca.
“Chắc không phải vì ngươi quá ưa nhìn, sợ bị các cô nương nhớ nhung nên mới đeo mặt nạ chứ?”
Ánh mắt Mục Uyên trở nên u ám, hắn ta lảng tránh chủ đề này: “Công chúa, nếu như người không có gì khó chịu thì ta...”
“Ngươi đừng đi, ngươi đi rồi thì nữ nhân tên Hương Lan đó nhất định sẽ lén lút đến đây ngược đãi ta.”
“Hương Lan không phải là loại người đó.” Mục Uyên liếc nhìn nàng.
Nàng bảo hắn ta đừng đi, bây giờ hắn ở cũng không được mà đi cũng chẳng xong.
Cứ ở lại trong phòng của cô nương nhà người ta thì cũng bất tiện.
“Công chúa...”
Sở Khuynh Ca đột nhiên nói: “Thực ra nếu như các ngươi thiếu tiền tại sao lại không quy thuận triều đình?”
“Ta thấy năng lực của ngươi rất tốt, đêm qua ngươi bắt cóc ta cho dù là nội lực hay khinh công của ngươi đều đứng nhất.”
“Nếu nhân tài giống như ngươi quy thuận triều đình thì bổng lộc cũng không ít, cần gì phải xuống núi làm cướp chứ?”
“Ta sẽ không quy thuận triều đình nước Sở.” Mục Uyên lạnh lùng nói.
Khuynh Ca nhíu mày: “Tại sao?”
Mục Uyên không nói gì, Khuynh Ca nhún vai nói: “Ta không biết có thể sống được bao lâu, nói chuyện với ta cũng không được sao?”
“Bọn ta không phải người nước Sở.” Vì vậy không được quân đội nước Sở kết nạp.
Nếu không hắn ta sợ nhỡ có một ngày hắn ta phải theo đại quân nước Sở tiến đánh nước mình.
Đó là bất trung bất nghĩa!
“Công chúa không cần nói ngon nói ngọt, cho dù người nói gì thì ta cũng sẽ không đổi ý.”
“Được thôi.” Sở Khuynh Ca oán hận nhìn hắn ta: “Ta ngồi trên giường đã lâu nên toàn thân đều khó chịu, ngươi có thể đỡ ta ra ngoài đi dạo chút không?”
Vẻ mặt Mục Uyên cảnh giác: “Công chúa lại muốn giở trò gì?"
Sở Khuynh Ca cười nói: “Nếu như ta nói phải, ngươi có sợ không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT