“Xảo Nhi!”
Người trên giường đột nhiên ngồi dậy.
Mục Uyên vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài nghe thấy có tiếng động, hắn ta lập tức đẩy cửa vào: “Có chuyện gì?”
Nhưng hắn ta không dám nhìn người trên giường, bởi vì hắn ta không biết lúc này quần áo của nàng có chỉnh tề hay không.
Sở Khuynh Ca ngây người một lát.
Nàng mơ thấy Xảo Nhi bị tra tấn, bị sát hại, cuối cùng xương cốt cùng chẳng còn.
Sau khi tỉnh lại, nàng mơ màng, đến cả bản thân ở đâu cũng quên mất.
Mãi cho đến khi nghe được giọng của Mục Uyên, nàng mới mềm cả người, lảo đảo xuống giường.
Trước khi nàng rơi xuống đất, Mục Uyên nhanh chóng bước qua đỡ nàng lên.
“Công chúa, ngài khó chịu ở đây?” Hắn ta hỏi, nhưng vẫn không dám nhìn nàng.
Dáng vẻ của nữ nhân vừa mới ngủ dậy không nên bị nhìn thấy.
Sở Khuynh Ca hít sâu một hơi, dưới sự dìu dắt của hắn ta, nàng dựa vào đầu giường.
Vất vả lắm nàng mới làm bản thân bình tĩnh lại.
Chẳng qua chỉ là giấc mơ.
Nàng chậm rãi giơ tay lên lau mồ hôi trên thái dương.
Sau đó mới nhìn người đàn ông quay mặt đứng ở một bên, dường như đang hít thở khó khăn.
“Ta mơ thấy… các ngươi chém ta thành từng khúc, sau đó đưa cho binh lính Bắc Tần để bọn họ nướng ăn.”
Mục Uyên giật mình, lập tức cảm thấy xấu hổ.
Bọn họ độc ác như vậy sao?
Nhưng giờ bọn họ đã bắt được người, cho dù thế nào thì cũng phải giao cho người Bắc Tần.
Suy cho cùng, bọn họ độc ác như vậy.
Cho nên đến cuối thì Mục Uyên cũng chưa nói câu nào.
Còn Sở Khuynh Ca, sau khi nàng bình tĩnh lại, nàng ngồi dậy: “Không múc nước cho ta rửa mặt sao? Còn có bánh hoa quế của ta đâu?”
Giống như vừa hoàn hồn, Mục Uyên lập tức sai người hầu hạ Sở Khuynh Ca.
Đến khi Khuynh Ca rửa mặt xong, Hương Lan lập tức bưng bánh hoa quế vào.
Mục Uyên đưa bánh hoa quế cho Sở Khuynh Ca, ai ngờ nàng chỉ cầm lên một khối, cắn một miếng thì đã lập tức phun ra.
Nàng nhíu mày, ném bánh hoa quế xuống đất: “Cái quỷ gì vậy? Khó ăn muốn chết!”
Hương Lan nhìn bánh hoa quế trên mặt đất, tức đến nỗi suýt nữa tiến lên đấm nàng.
“Yêu nữ, ngươi… ngươi thật quá đáng!”
Nàng ta bước nhanh đến nhặt bánh hoa quế lên, nhìn trái nhìn phải, còn dùng tay phủi vài cái.
Nhưng mà sàn nhà không sạch sẽ, cho dù phủi thế nào thì vẫn có vài hạt cát.
Miếng bánh hoa quế ngon lành này…
Hương Lan trừng mắt nhìn Sở Khuynh Ca, đôi mắt đỏ lên trong nháy mắt.
“Ngươi… ngươi…”
“Sao vậy? Không phải chỉ là làm hư một khối điểm tâm của ngươi thôi sao? Làm gì mà tức đến vậy?”
Sở Khuynh Ca hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường: “Ai không biết còn tưởng rằng ngươi nghèo đến mức một khối bánh hoa quế cũng không ăn nổi.”
“Ngươi…”
“Thôi bỏ đi.” Mục Uyên đeo mặt nạ, cho nên không ai biết bây giờ vẻ mặt hắn ta như thế nào.
Nhưng câu “thôi bỏ đi” này lại hơi yếu ớt.
Hắn ta nhìn Sở Khuynh Ca: “Xin lỗi công chúa, nơi này nhỏ bé, không thể so với hoàng cung…”
“Vậy thì cũng đừng bỏ đói ta! Ta là thần tài của các ngươi!”. Google ngay trang == TRU МtruyeЛ.VN ==
Sở Khuynh Ca lầm bầm, trừng mắt nhìn hắn ta: “Hiện tại ta không muốn ăn bánh hoa quế, ta muốn bánh mứt táo!”
“Nhưng ngươi không ăn gì hết! Ta không hầu hạ được.” Hương Lan giận dữ nói.
Sở Khuynh Ca nhún vai, dựa vào đầu giường, dáng vẻ lười biếng.
“Vậy ta không ăn gì hết, ta không có ưu điểm gì nhưng khuyết điểm thì cả đống, không có bánh mứt táo thì ta nguyện chết đói.”
Cuối cùng, nàng còn bổ sung một câu: “Đợi ta chết đói rồi, để xem các ngươi lấy ai để trao đổi vàng bạc châu báu mà các ngươi muốn!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT