Nàng không biết tại sao chuyện lại biến thành như vậy nữa.

Rõ ràng có thể cảm nhận được hắn không vui vẻ, nhưng, hình như nàng không hề làm chuyện gì có lỗi với hắn mà?

“Bởi vì ta đùa bỡn mẹ chàng sao?” Nàng giãy giụa, vẫn không thể chống lại đôi tay làm càn của hắn

Xoẹt xoẹt một tiếng, nửa người trên lập tức cảm thấy mát lạnh.

“Ta xin lỗi được chưa? Phong Ly Dạ, ta bị ép, sau này… Sau này ta sẽ thu liễm một chút, ta… a!”

Nơi đó không thể!

Tên khốn này, điên rồi!

“Không được! Không…”

“Tại sao không được?” Nam nhân trên người khẽ thở phì phò, cúi đầu nhìn nữ nhi đang nằm trong lòng mình.

“Nếu thật lòng thật dạ ở bên cạnh ta vậy thì không nên từ chối ta, ta là phu quân của nàng!”

Nếu đã thành thân, chuyện này, chẳng lẽ không phải là thuận lý thành chương sao?

“Trừ phi, nàng giống như lời bọn họ nói, vẫn luôn lừa dối ta.”

Sở Khuynh Ca không nói lời nào, trên thái dương, mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống.

Mặc dù không muốn, nhưng mà, thân thể lại có chút phản nghịch.

Bị hắn chạm vào một chút mà đã mềm đến rối tinh rối mù.

Nam nhân này, quả thực phát ra hormone mà, tùy tiện ôm nàng một cái đã khiến thân thể như tường đồng vách sắt của nàng thiếu chút nữa luân hãm rồi.

Nhưng nàng vẫn còn có một tia lý trí cuối cùng.

“Ta, ta vẫn chưa chuẩn bị xong…”

“Không cần nàng phải chuẩn bị gì cả.” Loại chuyện này, vốn là nên nam tử chủ động.

“Thân là nữ tử, nằm hưởng thụ là được rồi.”

“…” Sở Khuynh Ca lập tức đỉnh đầu đầy hắc tuyến, lời này tuyệt đối không phải được phát ra từ Ly thế tử luôn thanh tâm quả dục!

“Ai dạy chàng?”

“Không quan trọng.” Đương nhiên hắn sẽ không nói cho nàng biết, hôm nay Phong Dụ Hoa đã dạy hắn một đống “đạo lý” lớn.

Chính là sau giờ chiều, tâm trạng Phong Ly Dạ có chút nặng nề, đi Phong Hoa Uyển, tìm tứ cô cô khoa tay múa chân.

Phong Dụ Hoa liếc mắt một cái đã nhìn ra được, tiểu tử này tâm trạng không tốt.

“Có phải bởi vì đại tẩu và nương tử của cháu không?” Quan hệ mẹ chồng nàng dâu, là mâu thuẫn mà thời đại nào cũng có cả.

“Đến bây giờ đại tẩu vẫn không muốn tiếp nhận Khuynh Ca sao?”

“Không chỉ có như thế.” Phong Ly Dạ rất ít khi bằng lòng chia sẻ tâm sự của mình với người khác.

Nhưng mấy ngày này gần đây, hắn phát hiện trong cuộc sống, đặc biệt là trên phương diện tình cảm, không biết phải làm sao, bản thân căn bản không thể giải đáp được.

“Chẳng lẽ, nha đầu kia vẫn không muốn ở bên cạnh cháu sao?” Mặc dù Phong Dụ Hoa chưa từng yêu đương, nhưng, sống nhiều năm như vậy, cũng coi như là người thông suốt.

“Cháu không khống chế được nàng, cho nên, phiền muộn lắm sao?”

Một nữ nhân ngay cả Ly thế tử cũng không thể khống chế được thì sẽ lợi hại như thế nào chứ?

Phong Ly Dạ có chút thất thần, thu tay lại đi đến bên hồ, nhìn mặt hồ yên tĩnh không chút gợn sóng kia.

Không biết qua bao lâu, hắn mới nói ra lo lắng lớn nhất trong lòng mình: “Dù sao vẫn luôn cảm thấy, bất kỳ lúc nào nàng ấy cũng có thể bỏ cháu mà đi.”

“Phì!” Phong Dụ Hoa thiếu chút nữa cười chết!

Đây còn là cháu trai cao cao tại thượng, không ai bì nổi của nàng ấy sao?

Hắn chính là chiến thần Ly thế tử của Sở Quốc đó! Là Ly thế tử mà trên chiến trường kẻ địch nghe thấy tên đã sợ mất mật rồi, thế nhưng lại sợ bị một tiểu nha đầu vứt bỏ?

Phong Ly Dạ quay đầu lại, hung hăng trừng mắt liếc nàng ấy một cái, xoay người muốn rời đi.

Phong Dụ Hoa biết bản thân quá phận, sao có thể chế giễu một hài tử chân thành như vậy chứ?

Nàng ấy bước nhanh đuổi theo: “Tiểu Ly tử cháu đừng nóng giận, cô cô chỉ là không nhịn được thôi mà, tiểu Ly tử… Tiểu Ly tử, ta có cách khiến cho nàng vĩnh viễn ở lại bên cạnh cháu!”

Nam tử dường như đã đi xa rồi đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng ấy.

“Khiến nàng mang thai hài nhi của cháu.” Phong Dụ Hoa đuổi theo, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu bọn cháu có hài nhi, lòng của nàng ấy sẽ mãi mãi ở lại cái nhà này, cũng sẽ không có ý định muốn rời đi nữa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play