Vấn đề của Sở Khuynh Ca, Phong Ly Dạ không trả lời.

Chỉ là quay đầu lại, nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái.

Ánh mắt kia, bình tĩnh như nước, nhưng lại khiến cho lòng Khuynh Ca kia bình tĩnh như nước hồ thu, không cẩn thận, nổi lên một chút gợn sóng.

Nhưng rất nhanh nàng đã thu hồi tâm ý viên mãn của mình lại.

Những lời của Xảo Nhi vẫn rất đúng.

Nam nhân này, quá tuấn mỹ, quá mê người. Đọc truyện hay tại -- t rùmtruуện. v n --

Mặc kệ hắn làm chuyện gì, nữ nhân cũng rất khó mà hận hắn.

Nàng cong môi cười, đi đến bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn nhìn đỉnh vách núi, suy nghĩ làm thế nào đi lên mà có thể an toàn nhất, không xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nào.

Nàng lại chỉ nhìn bầu trời đầy sao.

Cùng Ly thế tử, vào nửa đêm ở dưới vách núi ngắm sao.

Hình ảnh này, trước kia chưa bao giờ nghĩ tới, không thể tưởng tượng nổi sẽ có ngày như vậy.

Nhưng, lại thực sự xảy ra trên người mình.

Nam nhân này, bắt đầu từ lúc nào mà vì nàng mà ngay cả mạng sống cũng có thể không cần?

Một khắc nhìn thấy hắn nhảy theo mình, Sở Khuynh Ca bỗng nhiên có một ý niệm, nếu không thì bỏ đi thôi.

Nhưng mối hận kia…

Mười ngón tay nắm chặt, tâm, lại lần nữa đóng lại.

Trầm mắt, nàng cúi đầu nghiên cứu vòng tay của mình.

“Mộ Bạch đưa cho nàng sao?” Ánh mắt của Phong Ly Dạ, cũng dừng ở trên cổ tay của nàng.

“Ừ.” Sở Khuynh Ca gật gật đầu, không phát hiện đáy mắt nam nhân xẹt qua tia buồn bực không vui.

“Hắn quả thực là một người rất thần kỳ, dáng vẻ tiên khí phiêu phiêu, ai mà ngờ được, đôi tay khéo léo đó có thể chế tạo ra được những thứ tinh xảo nhất trần đời như vậy.”

“Hắn không đơn giản như nàng nghĩ đâu.” Phong Ly Dạ hừ lạnh.

“Ta đương nhiên biết hắn không đơn giản.”

Mộ Bạch giấu giếm võ công của mình, trên thực tế Sở Khuynh Ca đến bây giờ vẫn không biết, võ công hắn ta rốt cuộc sâu xa đến mức nào.

Nhưng nếu hắn ta không phải là nam tử áo đen, như vậy, chuyện hắn ta giấu giếm võ công đối với nàng mà nói, cũng không là chuyện không thể tiếp nhận được.

Giống như suy nghĩ trước đó, ai chẳng có một chút bí mật chứ?

“Hắn tiếp cận nàng như vậy mà chưa từng nghĩ tới mục đích của hắn ta sao?” Phong Ly Dạ mở miệng, giọng điệu càng tức giận.

“Chẳng lẽ chàng cho là vì sắc đẹp của ta sao?” Thiếu chút bật cười: “Ly thế tử, chàng đang ghen sao?”

“…” Nữ nhân chết tiệt này! Ngày nào đó không chọc tức hắn, có phải không sống nổi hay không?

“Hừ!” Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người tiếp tục nhìn đỉnh núi, không hề nhìn nàng.

“Thực sự tức giận rồi sao?” Sở Khuynh Ca nghiêng đầu, đánh giá sườn mặt tuấn mỹ không gì sánh nổi của hắn.

Đúng là, lúc say rượu giống như một tiểu hài tử, rất đáng yêu.

Bây giờ tỉnh rượu, lại trở nên lạnh lùng như băng, không dễ sống chung chút nào!

Nam nhân lòng như mò kim đáy bể, không thể nhìn thấu cũng không thể đùa giỡn được.

Sở Khuynh Ca nhìn hắn một lúc lâu, thấy hắn vẫn không để ý tới mình, nàng nhún vai, đi đến bên cạnh hòn đá.

Vòng tay trên cổ tay hơi lắc lư, nàng quay đầu lại nhìn hắn cười nói: “Có phải đang nghĩ cách đi lên trên không? Nếu không, chúng ta đấu với nhau một lần đi?”

Tầm mắt Phong Ly Dạ tầm mắt, dừng trên vòng tay của nàng: “Chỉ bằng cái này sao?”

“Dám không?” Nàng quơ quơ cổ tay.

Vòng tay này, vừa rồi đã thử dùng rồi, sử dụng vô cùng lưu loát thuận tiện.

Dựa vào cái này, nàng có đủ tự tin, bản thân có thể trở về, không cần dựa vào bất kỳ người nào.

Quan trọng là, không có bản thân làm gánh nặng, Phong Ly Dạ muốn đi lên trên, không chút mất sức.

Nàng cũng không muốn bản thân trở thành gánh nặng của người khác!

Ngón tay dài dừng ở trên vòng tay, đang muốn bắn sợi tơ tằm ra.

Không ngờ, một cánh tay dài bỗng nhiên vòng qua eo mình.

Sở Khuynh Ca đột nhiên ngẩng đầu, nhìn nam nhân không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau mình: “Chàng…”

“Nam nhân của nàng đang ở bên cạnh mà vẫn muốn dựa vào đồ người khác đưa sao?”

Hắn nheo mắt, đáy mắt, xẹt qua một tia nguy hiểm.

“Có phải lâu rồi không thân thiết, cho nên đã quên mất, ai mới là phu quân của nàng rồi hay không?”

“Có… ý gì đây?” Sao nàng lại ngửi được mùi nguy hiểm nhỉ?

Tên này muốn làm gì đây?

“Nữ nhân, lòng của nàng quá buông thả!”

Hôm nay lời Phong Dụ Hoa nói với anh, vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn.

Nếu như khiến nàng mang thai hài nhi của mình, nàng hay không, có phải nàng sẽ an tâm ở bên cạnh hắn không?

Hắn bỗng nhiên khom người, chặn ngang ôm nàng lên, đi vào trong sơn động.

“Phong Ly Dạ, chàng muốn làm gì?” Sở Khuynh Ca sợ tới mức hoảng hốt.

Hắn rũ mắt, nhìn đôi mắt xẹt qua tia hoang mang, lời nói bình tĩnh lại chân thật đáng tin: “Làm nàng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play