“Thế tử gia, vị này chính là tôn phu nhân, Cửu công chúa tiếng tăm lừng lẫy của nước Sở đó sao?”
Phong Ly Dạ càng muốn cất giấu nữ nhân của mình đi, thì Nam Tân Dịch càng không để cho hắn thực hiện được.
Có điều, lúc nhìn rõ khuôn mặt của Sở Khuynh Ca, hắn ta vẫn sửng sốt trong chốc lát.
Đây không phải là Cửu công chúa trong ấn tượng!
Thật ra hắn ta đã từng gặp Cửu công chúa Sở Khuynh Ca. Nhưng, Cửu công chúa của trước kia luôn ăn mặc lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp.
Thật ra, hắn ta đã không còn nhớ được diện mạo thật sự của Cửu công chúa nữa. Mỗi lần gặp, trong đầu sẽ lập tức nhớ đến hai từ khổng tước.
Nhưng vị trước mặt đây, ngay cả dặm son cơ bản nhất cũng không có, để mặt mộc nhưng lại xinh đẹp không nói nên lời.
Hai má trắng nõn không chút tỳ vết, đôi môi mỏng không son mà đỏ thắm. Khuôn mặt không có phấn son, nhưng lại đẹp hơn tất cả những cô nương đã trang điểm tỉ mỉ đang có mặt tại đây.
Cái gọi là đệ nhất mỹ nhân của hoàng thành như Vân Quận chúa, đứng trước mặt Cửu công chúa, quả thật cũng có hơi kém sắc.
“Xin chào, ta là Sở Khuynh Ca.” Khuynh Ca theo thói quen chìa tay ra.
Nam Tân Dịch sửng sốt.
Phong Ly Dạ tức giận!
Như vậy là muốn làm gì hả?
Nữ nhân chết tiệt, giữa ban ngày ban mặt, đứng trước mặt hắn còn muốn nắm tay nam tử khác?
Xem hắn như người chết à?
Phong Ly Dạ bắt lấy tay của Sở Khuynh Ca, kéo đến sau lưng mình.
Cả người hắn toát ra hơi thở lạnh như băng, ai cũng không dám xem nhẹ.
Thế tử gia tức giận rồi sao?
Sở Khuynh Ca suýt chút nữa đã trợn dọc hắn.
truyen bac chienNàng chỉ là nhất thời chưa thay đổi được phương thức gặp mặt ở thế kỷ hai mươi mốt mà thôi.
Lần đầu tiên gặp mặt, bắt tay không phải là chuyện rất bình thường sao?
Nàng khẽ giãy dụa, Phong Ly Dạ lại co năm ngón tay lại, nắm tay nàng chặt hơn.
Giống y chang như một người trượng phu ghen tuông!
Sở Khuynh Ca tâm trạng phức tạp, còn chưa kịp nói gì, lại nghe thấy Nam Dung Dung quát lên: “Ta muốn quyết chiến với ngươi!”
Quyết chiến?
“?”
“??”
“…”
Nam Tân Dịch sa sầm mặt, kéo Nam Dung Dung một cái: “Dung Dung, đừng quấy rối.”
“Muội không có quấy rối.” Nam Dung Dung hất tay hắn ta ra, đứng trước mặt Sở Khuynh Ca.
Nàng ta bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Cửu công chúa, ta thích Ly Dạ ca ca, ta muốn quyết chiến với ngươi.”
Các cô nương ở nước Nam Tấn bọn họ muốn thứ gì, trước giờ đều sẽ không che giấu.
Nàng ta thích Phong Ly Dạ, rất thích rất thích!
Đáy mắt Phong Ly Dạ chứa vài phần chán ghét, không vui nói: “Muốn quyết chiến với nàng ấy, ngươi còn không có tư cách.”
“Ly Dạ ca ca, mặc dù ta rất thích huynh, nhưng, hiện tại người ta tìm là Cửu công chúa!” Nam Dung Dung chính là một người quật cường như thế.
Sở Khuynh Ca nghiêng đầu nhìn nàng ta, cười như không cười: “Ta không biết võ công.”
“Khuynh ca muội muội, không phải trước kia muội cũng đã từng học võ sao? Muội còn từng biểu diễn trước mặt mọi người nữa.”
Có kịch hay để xem, Sở Vi Vân sao có thể bỏ lỡ?
Nàng ta bước nhanh tới, nở nụ cười dịu dàng như gió: “Khuynh ca muội muội, không phải là muội sợ đấy chứ?”
“Bổn công chúa có sợ hay không, thì có liên quan gì đến một quận chúa nho nhỏ như ngươi?”
Sở Khuynh Ca liếc nàng ta một cái, cười lạnh: “Không thấy giữa chúng ta đang là cuộc nói chuyện ‘giữa các công chúa’ hay sao? Một quận chúa nho nhỏ, cút qua một bên cho ta.”
“Ngươi!”
“Ha, không sai, giữa chúng ta đang là cuộc nói chuyện giữa các công chúa. Vân Quận chúa, xin đừng quấy rầy.”
Mặc dù Nam Dung Dung oán hận Sở Khuynh Ca đã cướp mất nam nhân mình thích, nhưng, càng xem thường loại nữ nhân làm bộ làm tịch như Sở Vi Vân hơn.
Phiền muốn chết!
“Thất công chúa, ta sắp quay về Nam Tấn rồi, thân phận của ta sẽ cao quý hơn ngươi gấp trăm lần!” Sở Vi Vân tức đến mức run rẩy cả người.
Nhưng không ngờ, Nam Dung Dung lại tỏ vẻ khinh thường: “Đợi ngươi về đi rồi nói.”
Nàng ta không muốn lãng phí thời gian của mình, đôi mắt to tròn sáng ngời, nhìn thẳng về phía Sở Khuynh Ca.
“Thế nào? Quyết chiến với ta, có dám không?”