Yến hội bắt đầu vào buổi tối.

Nhị hoàng tử Nam Tân Dịch và thất công chúa Nam Dung Dung đến từ Nam Tấn là nhân vật chính của yến hội đêm nay.

Nhưng mà hai người nghe nói quận chúa vào cung, vội vã muộn gặp mặt một lần.

“Nghe nói vị Vân quận chúa này chính là đệ nhất mỹ nhân Hoàng thành.” Lúc Nam Dung Dung nói những lời này, giọng nói mang theo chút chua xót.

Không nói đến nàng ta, Lục hoàng tỷ của nàng ta mới là người có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành.

Một quận chúa ở nước Sở này thì có thể đẹp đến mức nào chứ?

Đương nhiên, thực ra điều Nam Dung Dung để ý nhất chính là thân phận của Sở Vi Vân.

Nữ tử Nam Tấn bọn họ, cũng không để ý lắm đến tướng mạo, các nàng chỉ dựa vào thực lực thôi.

Sở Vi Vân là nữ nhi của Nam Tinh, là thân tôn nữ của nữ hoàng bệ hạ, đây mới là điều mà Nam Dung Dung đố kỵ nhất.

Cho nên, khoảnh khắc nhìn thấy dung mạo của Sở Vi Vân, Nam Dung Dung thiếu chút nữa bật cười.

“Ngươi là Vân quận chúa sao? Khuôn mặt sao lại già dặn như vậy chứ?”

Cho dù không bật cười thành tiếng thì gương mặt Nam Dung Dung cũng tràn đầy ghét bỏ!

“Mặt của ngươi…” Nàng ta nhịn không được mà vươn tay về phía gương mặt của Sở Vi Vân: “Cái quỷ gì thế này? Gồ ghề, cái gì vậy?”

“Đừng chạm vào ta!” Sở Vi Vân hét lên một tiếng, trốn ở phía sau Yến Lưu Nguyệt.

Yến Lưu Nguyệt trừng mắt nhìn Nam Dung Dung, dã hài tử không lễ phép này chính là Thất công chúa của Nam Tấn sao?

Đường đường là công chúa sao lại có hành động thất lễ như vậy chứ!

Nàng ta nhìn Nam Tân Dịch.

Không ngờ Nam Tân Dịch mỉm cười, nho nhã lễ độ nói: “Xin lỗi, quận chúa, Thất hoàng muội chỉ là quá muốn gặp ngươi cho nên mới kích động như vậy.”

Đáy mắt hắn ta xoẹt qua một tia thất vọng, sự thất vọng này Sở Vi Vân và Yến Lưu Nguyệt đều nhìn thấy rõ ràng.

Vừa rồi Sở Vi Vân thét chói tai sao? Hắn ta dường như không nghe nhầm.

Nữ nhi của Nam Tinh điện hạ sao lại phát ra tiếng hét yếu đuối như vậy chứ, hắn ta rất thất vọng.

Nam Dung Dung không chỉ thất vọng, thậm chí còn ghét bỏ.

“Đường đường là điện hạ tương lai, vậy mà lại la hét thành như vậy!”

Nàng ta quay lại bên cạnh Nam Tân Dịch, vẻ mặt chán nản: “Thực sự là nữ nhi của điện hạ sao?”

Điện hạ trong miệng nàng ya đương nhiên là tiền thái tử của Nam Tấn, hiện tại Nam Tinh đã không còn nữa.

Vẻ mặt Sở Vi Vân không phục, không vui nói: “Ngươi nói cái gì đấy? Dám nói xấu Bổn quận chúa lần nữa thử xem?”

“Cũng không phải, ta không nói xấu ngươi chỉ là cảm thấy ngươi yếu đuối gọi người như vậy quả thực là quá thất vọng.”

“Ngươi…”

“Ly Dạ ca ca!” Tầm mắt Nam Dung Dung lướt qua người nàng ta.

Sau khi nhìn thấy Phong Ly Dạ đi về phía bọn họ, trong mắt Nam Dung Dung nào còn sự tồn tại của Sở Vi Vân nữa chứ?

Bước nhanh qua đó, nàng ta nhiệt tình nói: “Ly Dạ ca ca, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Trong mắt Phong Ly Dạ lộ ra mấy phần mê man, nữ tử này không nằm trong phạm vi ký ức của hắn.

“Ly Dạ ca ca…” Nam Dung Dung say mê nhìn khuôn mặt hắn, vừa nhìn thấy đáy mắt hắn không có bất kỳ tình cảm nào thì cảm thấy tan nát cõi lòng.

“Ly Dạ ca ca, chúng ta đã từng gặp nhau ở Nam Tấm, hai ngày trước đã gặp nhau bên hồ, Ly Dạ ca ca, huynh quên ta rồi sao?”

“Thế tử gia, lại gặp mặt rồi.”

Nam Tân Dịch vô cùng cung kính Sở Vi Vân, sau khi cáo biệt nàng ta mới đi đến trước mặt bọn họ.

“Vị này chính là Thất hoàng muội Nam Dung Dung của ta, ngài đã gặp hai ngày trước, vị này…”

Hắn ta nhìn Sở Khuynh Ca lại thấy Phong Ly Dạ đột nhiên tiến lên một bước, che chắn tầm mắt của hắn ta.

“Các ngươi là nhân vật chính của yến hội, nên ở trong yến hội đến đây làm gì?”

Nghe xem, đây là cái giọng điệu gì vậy? Không chút khách khí!

Nhưng Nam Tân Dịch lại nghe ra ý vị khác.

Ý là không muốn để cho mình làm quen với cô nương bên cạnh hắn sao?

Ly thế tử, từ khi nào mà trở nên hẹp hòi như vậy chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play