Yến Lưu Nguyệt xoay người lại và chuẩn bị đi đến Công chúa uyển.
Nhưng ngay lúc bà ta xoay người lại, Lam Trù đã nắm chặt cổ tay bà ta.
“Phu nhân, người bình tĩnh một chút!”
Bà ta đã bị điên rồi! Ý thức có chút buông lỏng, cả người hoàn toàn mất kiểm soát!
Đi theo bên cạnh Yến Lưu Nguyệt nhiều năm như vậy rồi, nhưng chưa bao giờ Lam Trù nhìn thấy dáng vẻ mất kiểm soát như vậy của bà ta!
"Phu nhân, người tỉnh táo lại một chút! Nàng ta không phải là quỷ, nàng ta chỉ là một cô nương bình thường."
"Nàng ta quỷ kế đa đoan, lòng dạ thâm độc, nàng ta còn hãm hại ta! Nàng ta sao có thể là người bình thường được?"
Yến Lưu Nguyệt quay đầu lại, bà ta mở to mắt nhìn ông ta, gấp đến mức hai mắt trợn trắng lên!
“Tại sao Ly Dạ lại tin nàng ta, Ly Dạ cho rằng ta vu oan cho nàng ta, nó cho rằng ta làm hại yêu nữ kia!”
Lam Trù mấp máy môi dưới, có vài phần do dự.
Một lúc sau, ông ta nhẹ giọng nói: "Phu nhân, ngày đó người rời khỏi phủ Quốc Công, người nói... Người phải diệt trừ Cửu công chúa..."
"Ông đang nói bậy bạ gì đó? Ta nói muốn diệt trừ nàng ta khi nào?"
Bà ta có nói qua sao? Đó là chuyện khi nào?
Lam Trù sẽ không lừa bà ta, nhưng bà ta lại không có ấn tượng gì cả!
Lam Trù không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói: “Phu nhân, người trở về nghỉ ngơi trước đi.”
Rốt cuộc ngày đó bà ta đã đi đâu, đã làm cái gì, hiện giờ đã không còn quan trọng nữa.
“Phu nhân…”
“Ông không tin ta!” Yến Lưu Nguyệt dùng sức đẩy ông ta ra: “Các người đều không tin ta!”
“Phu nhân, người mệt rồi!”
Lam Trù chưa bao giờ nhìn thấy Yến Lưu Nguyệt thất lễ như vậy, có lẽ hai ngày nay bà ta phải chăm sóc quận chúa nên đã quá mệt mỏi.
Nếu không, bà ta tuyệt đối sẽ không như vậy.
"Ta tin phu nhân, những gì người nói ta đều tin, nhưng mà bây giờ cũng đã khuya rồi, phu nhân nên trở về nghỉ ngơi trước, ngày mai còn phải vào cung, có chuyện gì ngày mai rồi nói sau được không?"
"Ngày mai phải vào cung sao?” Yến Lưu Nguyệt nhíu mày.
Tại sao không ai báo cho bà ta biết?
Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của bà ta, Lam Trù càng thêm ngạc nhiên.
Chuyện này không phải buổi trưa đã nói qua rồi sao?
Bà ta còn đồng ý cùng quận chúa vào cung diện thánh.
Tại sao phu nhân hiện giờ trông giống như không nhớ bất cứ chuyện gì vậy?
"Phu nhân, người… Thân thể người có chỗ nào không khỏe sao? Hay là tìm một đại phu đến xem thử?"
"Ông đang nói nhảm gì đó, ta rất khỏe."
Nếu ngày mai còn phải vào cung thì tìm đại phu làm gì?
"Giờ ta trở về với Vân Nhi, bộ dạng của Vân Nhi bây giờ không thể ở một mình được."
Đúng, bà ta phải trở về với Vân Nhi.
Yến Lưu Nguyệt xoay người rời đi.
Lam Trù luôn cảm thấy hai ngày nay phu nhân rất kỳ lạ, nhưng ông ta thực sự không nhìn ra được thân thể của phu nhân có gì đó không ổn.
"Phu nhân, ta tiễn người."
Hiện giờ Sở Khuynh Ca vẫn ở trong Công chúa uyển.
Như Phong Tảo đã nói, mọi người đang rất vui vẻ.
"Bánh mứt táo này thực sự rất ngon. Các đầu bếp tại Thanh Vân Uyển đúng là rất khéo tay!"
Nàng bỏ một miếng bánh vào trong miệng, giọng nói có chút không rõ ràng.
Xảo Nhi cũng đang ăn, mùi vị thật sự rất ngon.
“Nếu ở chỗ của chúng ta sẽ càng thoải mái hơn.”
“Đương nhiên, ở chỗ của người khác sao có thể tự do như vậy được?” Sở Khuynh Ca gác một chân lên tay cầm của ghế ngồi.
Nếu như Yến Lưu Nguyệt hay Quốc công phu nhân nhìn thấy tư thế này của nàng, bọn họ nhất định sẽ lại trách cứ nàng.
Ngồi mà không giống ngồi, không hề ra dáng!
Thôi đi! Điều quan trọng nhất trong cuộc sống là tự do thoải mái, ra dáng làm gì chứ? Có ăn được không?
“Thật không?” Đột nhiên trong viện truyền đến một giọng nói rất có sức hút: “Thanh Vân Uyển của ta, đối với nàng mà nói, là chỗ của người khác sao?”
Một giọng nói trầm thấp vang lên, nghe kỹ dường như còn mang theo một chút hờn giận!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT