Mặc dù cả hai không nói họ sẽ đi đâu, nhưng Yến Lưu Nguyệt biết chắc chắn hắn muốn đi tìm Sở Khuynh Ca!
Một nhi tử vốn luôn điềm tĩnh chín chắn như Phong Ly Dạ giờ lại như một đứa ngốc, dễ kích động trong tình yêu!
Là một người mẫu thân, bà ta thực sự rất tuyệt vọng.
Khi bà ta ra khỏi Thanh Vân Uyển, ngẩng đầu lên thì thấy Lam Trù đang đứng dưới ánh trăng, nhưng bà ta không có ý định nói chuyện với ông ta.
Lam Trù bước đến chào hỏi Yến Lưu Nguyệt, nhưng nhìn thấy trong mắt bà ta tràn ngập sự cô đơn, ông ta lo lắng hỏi: "Tiểu Ly Tử đã nói gì với người?"
"Nó..." Yến Lưu Nguyệt mấp máy đôi môi của mình, bà ta muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, không nói lời nào.
Bà ta không muốn nói với ai rằng bây giờ trong lòng nhi tử của mình lại có người nữ nhân còn quan trọng hơn một người mẫu thân như bà ta!
Chẳng lẽ, trong lòng nhi tử bà ta, bà ta không phải mãi mãi là người quan trọng nhất sao?
Vì cái gì mà nhi tử của bà ta lại thay lòng đổi dạ?
Tại sao hắn lại không như Phong Thần Mặc, mãi mãi xem bà ta là người quan trọng nhất?
“Nữ nhân đó… Nữ nhân đó thật đáng sợ.” Bà ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Bầu trời tối đen, giống như một hố đen cực lớn, gần như hoàn toàn nuốt chửng bà ta.
"Ta đấu không lại nàng ta, ta đấu không lại nàng ta thì phải làm sao bây giờ? A Trù!"
Lam Trù không biết phải trả lời như thế nào.
Đối với ông ta mà nói, thật ra, tranh đấu như vậy không có ý nghĩa gì hết.
Điều quan trọng nhất là Thế tử gia và công chúa đã thành thân, là trưởng bối, chẳng lẽ không muốn bọn nhỏ sống tốt sao?
“Có lẽ… Có lẽ người có thể thử chấp nhận Cửu công chúa…”
“Ta không chấp nhận!” Yến Lưu Nguyệt gần như phát điên!
Tại sao ngay cả Lam Trù cũng nói như vậy? Có phải Cửu công chúa cũng đã chuốc thuốc ông ta hay không?
“Nàng ta là một nữ nhân nham hiểm, lòng dạ thâm độc, xảo quyệt giả dối, ông muốn ta nhận một đứa con dâu như vậy sao?”
Tất cả mọi người đều điên hết rồi! Tất cả mọi người đều không tin bà ta!
Sở Khuynh Ca không phải người tốt, tại sao bọn họ lại không nhìn ra được?
"Có phải chỉ vì nàng ta đẹp không? Lam Trù, ta thật sự không ngờ ông đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn bị sắc đẹp mê hoặc!"
Lam Trù thật sự không biết phải nói sao với lời chỉ trích của bà ta.
Bà ta nói đúng, ông ta đã lớn tuổi như vậy rồi, đã ngoài bốn mươi tuổi! Làm sao ông ta còn có tâm tư muốn ngắm các cô nương?
"Phu nhân, có lẽ người đã mệt rồi. Ta đưa người về nghỉ ngơi."
Ông ta cũng không muốn phản bác, nếu mắng chửi mà bà ta cảm thấy dễ chịu hơn, vậy cứ để bà ta mắng đi.
"Ta đưa người về Tướng Quân Uyển trước..."
"Lam Trù, ông không tin ta! Ngay cả ông cũng không tin ta!"
Yến Lưu Nguyệt đã sống nhiều năm như vậy, bà ta luôn thận trọng và dè dặt.
Đặc biệt là sau khi Phong Hồng Đào tử trận ở sa trường, bà ta càng trở nên vô tâm hơn.
Nhưng đêm nay, bà ta không thể khống chế được cảm xúc quá kích động của mình!
"Lam Trù, ông có biết khi ở Tinh Vân Uyển nàng ta đã nói gì với ta không?"
"Lúc đó, con dao đã để sát trên mặt nàng ta, ta có thể hủy dung mạo của nàng ta bất cứ lúc nào! Nhưng ông có biết biểu hiện của nàng ta lúc đó như thế nào không?"
"Nàng ta không hề sợ! Nàng ta không sợ một chút nào!"
Vẻ mặt lúc đó của Sở Khuynh Ca, cả đời này bà ta sẽ không bao giờ quên được!
Yêu nữ đó giống như một con quỷ không thể giết chết!
Cho dù có thể giết cơ thể của nàng ta, cũng không bao giờ có thể giết chết hồn phách của nàng ta!
Hồn phách của nàng ta mãi mãi bất tử!
"Nàng ta không phải người, nàng ta là quỷ! Nàng ta thật sự là quỷ!"
"Nàng ta hạ độc Vân Nhi, chính nàng ta tự mình thừa nhận! Ly Dạ cũng biết, nhưng Ly Dạ vẫn thích nàng ta như vậy!"
Bà ta nắm lấy tay Lam Trù, gấp đến mức toàn thân đổ đầy mồ hôi: "Lam Trù, ông nói đi! Ông nói xem người như vậy có phải là quỷ không?"
Bà ta không thể để một con quỷ như vậy tiếp tục quấy rối nhi tử của bà ta!
“Ta muốn giết nàng ta!”
Nếu không, bà ta sẽ mãi mãi mất đi nhi tử của mình!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT