Tiết thần y bước đến trước mặt Sở Khuynh Ca, trong lòng không khỏi lo lắng.

"Phu nhân, chi bằng… điểm huyện nàng ta."

“Bà sợ à?” Sở Khuynh Ca hỏi Yến Lưu Nguyệt.

Yến Lưu Nguyệt bĩu môi nói: "Không sao, cho ếch tri mệnh bắt đầu đi, ta sẽ giám sát nàng ta."

Lúc này, Tiết thần y mới bế ếch tri mệnh lên, sau đó nghiêng người để sát nó vào cánh tay Sở Khuynh Ca.

Ếch tri mệnh lập tức vồ tới, cắn phập vào tay Sở Khuynh Ca.

Ấn đường Sở Khuynh Ca tức khắc chau lại, khuôn mặt nhanh chóng toát hết mồ hôi.

Nếu không phải Yến Lưu Nguyệt vẫn đang chăm chăm nhìn vào nàng, thì có lẽ nàng đã không nhịn được mà vung tay đấm chết cái thứ khốn kiếp này.

Ếch tri mệnh cứ liên tục hút, thân hình nó lúc này đã to hơn nắm tay đàn ông, ấy vậy mà vẫn chưa chịu dừng lại.

Phải chăng mấy kẻ chết tiệt này đang muốn làm nốt một lần rồi tống khứ nàng về trời cho xong?

Sở Khuynh Ca cắn chặt răng, cố gắng kìm nén cơn đau.

Đột nhiên nàng bật tay lên.

“Ngươi làm cái quái gì đó?” Tiết thần y sợ nàng làm ếch tri mệnh bị thương, lập tức hét lớn: “Không được nhúc nhích!"

Bàn tay của Yến Lưu Nguyệt cũng đã vung lên, thủ sẵn tư thế.

Tuy nhiên, Sở Khuynh Ca cũng chỉ gõ nhẹ vào đầu ếch tri mệnh, giống như Tiết thần y đã làm trước đó.

Ếch tri mệnh nhả lỏng miệng, không có bị thương.

Sở Khuynh Ca nhắm chặt mắt, thở hổn hển: "Đợi chút nữa… Rồi… Rồi hẵng tiếp tục… Hành một lần cho ta chết, thì nàng ta cũng chẳng thể khá hơn."

Yến Lưu Nguyệt thấy sắc mặt nàng quả thực đã trắng bệch đến đáng sợ.

Bà ta liếc sang Tiết thần y: "Vẫn chưa đủ sao?"

Rõ ràng mấy lần trước, đều chỉ hút một lượng tương tự vừa đủ.

Cớ sao đêm nay lại để ếch tri mệnh hút liên tục như vậy?

"Phu nhân có điều không biết, độc tố trong cơ thể quận chúa nay đã xuất hiện biến chứng. Đêm nay, cần nhiều máu hơn."

Có điều, Ếch tri mệnh đã nhả lỏng miệng, nên nhất định phải nôn hết số máu đã hút trước đó ra thì mới có thể hút tiếp.

Công việc hút máu đành phải tạm ngưng.

Yến Lưu Nguyệt phân vân không biết có nên tin hay không, bởi bà ta luôn cảm thấy mối quan hệ giữa Tiết thần y và Sở Vi Vân hình như có chút tế nhị.

Mới vừa nãy, hai người họ còn liếc qua liếc lại, chẳng biết là đang trao đổi cái gì?

Nhất thời bà ta cũng không thể hiểu nổi.

Nhưng bây giờ, chữa trị cho Vân Nhi mới là quan trọng nhất!

"Thần y tiên sinh, bắt đầu đi."

"Được"

Tiết thần y đem ếch tri mệnh tới trước mặt Sở Vi Vân, rồi liếc nhìn nàng ta.

Sở Vi Vân tuy rất tức giận, nhưng giờ không phải lúc để nổi cáu.

Nàng ta còn phải diễn vai mong manh dễ vỡ, sắp chết đến nơi nữa kia mà.

Bất đắc dĩ, nàng ta chỉ có thể để mặc Tiết thần y đặt cánh tay mình lên chăn, rồi cho ếch tri mệnh truyền máu vào.

"Đã khỏe rành rành, mà vẫn cứ muốn máu của ta, bộ ngươi không sợ... Hộc máu chết hay gì?"

Sở Khuynh Ca ngã khụy xuống ghế, hơi thở yếu ớt.

Một người khỏe mạnh sờ sờ, khỏe còn hơn nàng vậy mà cứ bắt nàng đến truyền máu trị liệu!

Chẳng lẽ cái thời đại cá lớn nuốt cá bé này chính là thời đại mà những kẻ quyền thế có thể tùy tiện chơi đùa tính mạng người khác như thế?

Thấy ếch tri mệnh truyền máu vào trong cơ thể Sở Vi Vân, Sở Khuynh Ca không những không tức giận, mà trái lại còn cười một cách lạnh lùng quái dị.

"Quả báo nhãn tiền, ác giả ác báo. Sở Vi Vân ngươi tâm địa độc ác, ông trời nhất định sẽ trừng phạt ngươi."

Nàng tựa người xuống ghế trong cơn mệt lả, nhân lúc không ai để ý nàng đã nuốt nhanh viên thuốc giấu trong tay áo.

Sở Vi Vân vừa hút máu xong, lúc này quả thực cũng có hơi yếu cũng như mệt mỏi.

Người bị hút máu sẽ trở nên yếu ớt, mệt mỏi, và người hút máu cũng giống như vậy.

Cơ thể đột nhiên có thêm nhiều máu, vậy nên cần một ít thời gian để mọi thứ dung hòa.

Khó chịu là vậy, nhưng nàng ta vẫn không đủ kiên nhẫn để chờ.

Nàng ta nhìn chằm chằm vào Tiết thần y bằng ánh mắt nhắc nhở: "Thần y tiên sinh, Sao... Sao ta vẫn thấy khó chịu thế hả? Chẳng lẽ chưa đủ máu?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play