Nhưng mà bà ta đi trên mái nhà, không bị ai bắt gặp.
Vào đến cửa xong Sở Khuynh Ca bị ném mạnh lên ghế ngã đau đến mức toàn thân nàng đau nhức phát ra tiếng kêu.
Trên giường cách đó không xa, Sở Vi Vân dựa vào đầu giường nhìn nàng: “Dì Nguyệt, con thật sự rất ghét gương mặt của nàng ta.”
Yến Lưu Nguyệt sững người.
Vân Nhi có y gì vậy? Lẽ nào muốn để bà ta hủy đi mặt của cửu công chúa?
“Ha, ngươi không cần phải trì hình tượng quận chúa lương thiện dịu dàng giả dối kia nữa rồi sao? Vậy mà lại nói ra suy nghĩ ác độc như vậy trước mặt tướng quân phu nhân?”
Sở Khuynh Ca điều chỉnh hơi thở, dựa lưng vào ghế, nhàn nhạt nhìn nàng ta.
Giờ phút này Sở Vi Vân thực không muốn duy trì dáng vẻ giả hiền lành tốt bụng trước Yến Lưu Nguyệt nữa!
Mấy ngày nay ai mà không biết con tiện nhân này luôn ở Thanh Vân Uyển, còn ở cùng với Phong Ly Dạ!
Nàng ta không cách nào nhịn được, nàng ta thực nuốt không trôi, đêm đến cũng không thể say giấc!
Trong đầu nàng ta, giờ phút nào cũng đề là hình ảnh con tiện nhân đó và Phong Ly Dạ lăn giường rồi ôm ôm ấp!
Nàng ta sắp điên mất rồi!
“Dì Nguyệt! Con không thích ả ta…”
“Vân Nhi, sức khỏe con không tốt, trước tiên chữa trị cho tốt đã.”
Yến Lưu Nguyệt biết trong lòng nàng ta rất khó chịu, nhưng, bà ta thà một đao giết chết Sở Khuynh Ca cũng không muốn làm ra cái chuyện hủy dung nhan người khác.
Sở Vi Vân biết Yến Lưu Nguyệt có thể vì mình mà giết tiện nhân kia.
Nhưng bảo bà ta làm những chuyện đó e là bà ta không thể xuống tay được.
Bỏ đi, đợi tiên nhân kia bị tra tấn đủ rồi nàng ta lại thêm một đao hủy đi mặt nàng vẫn kịp!
Nghĩ đến đây, nàng ta đột nhiên mềm nhũn ngã xuống giường.
“Vân nhi, con làm sao vậy?” Yến Lưu Nguyệt vừa thấy nàng ta có gì đó không ổn lập tức đi qua, đỡ lấy nàng ta.
“Con… Vừa rồi con quá tức giận, con…”
“Bây giờ nàng ta đang rất yếu, cần hút máu của ta, cho nên, nếu còn không thay máu cho nàng ta, nàng ta lập tức biểu diễn màn chết toi cho mấy người xem.”
Sở Khuynh Ca lạnh lùng nhìn, khóe môi nở nụ cười.
Chết đến nơi, còn không biết sống chết!
Sở Vi Vân cắn răng, còn muốn mình biểu diễn trước mặt Yến Lưu Nguyệt!
“Dì Nguyệt, con không thoải mái…”
“Phu nhân, thời gian của chúng ta không còn nhiều, nhất định phải nhanh!” Tiết thần y ở một bên vội nói.
Yến Lưu Nguyệt đành phải bước nhanh đi đến trước mặt Sở Khuynh Ca, giơ tay lên.
“Không cần điểm huyệt, ta không chạy, ta cũng không thể chạy thoát được.”
Sở Khuynh Ca xắn tay áo của mình lên, duỗi tay ra.
“Có phải hút xong lần này là được đúng không? Đợi nàng ta khỏe rồi bà cũng sẽ không làm khó ta nữa đúng không?”
Yến Lưu Nguyệt lại không nói lời nào.
Bà ta chưa quên chuyện mình đã hứa với Sở Vi Vân.
Nhưng mà, bà ta thật sự không tìm được bất cứ lý do nào để giết cô nương trước mặt này.
Về tình về lý, máu của nàng cứu Vân Nhi, ít nhất cũng là một nửa ân nhân của Vân Nhi
Vân Nhi lại muốn bà ta giết nàng…
“Nhanh lên đi, lề mà lề mề, nan nhân của ta sắp trở lại rồi.”
“Ngươi!”
“Tiên nhân! Ai là nam nhân của ngươi! Ngươi thử nói lại một lần xem!” Sở Vi Vân ngồi bật dậy, suýt chút nữa không nhịn được lao xuống giường vợt tới.
“Ha, Vân Quận chúa, không phải bây giờ ngươi nên suy yếu vô cùng mới phải sao, đừng để lộ vậy chứ!”
Sở Khuynh Ca cười mà như không cười.
Ánh mắt Yến Lưu Nguyệt cũng rơi trên người Sở Vi Vân.
Bà ta biết rõ Sở Vi Vân đang giả vờ, nhưng, bà ta không muốn vạch trần.
Bà ta không muốn khiến Sở Vi Vân, bà ta sẽ cảm thấy có lỗi với Nam Tinh.
Nhưng mà, mấy ngày nay, nha đầu này thật sự… có hơi quá độc ác rồi.
Tiết thần y cầm theo một con ếch trên tay đi đến, nhắc nhở: “Phu nhân, bắt đầu thôi, lỡ như Ly thế tử quay về sợ là hỏng chuyện.”
“Nàng ta… có vấn đề gì không?” Yến Lưu Nguyệt liếc nhìn Sở Khuynh Ca.
Sở Khuynh Ca nhẹ cười nói: “"Đừng tiếp tục làm bộ làm tịch nữa, bà chỉ sợ ta chết đi, cả đời này con trai bà sẽ không tha thứ cho bà mà thôi.”