"A Linh?" Nàng vội chạy tới trước mặt thiếu niên, đỡ nó dậy.
Tay nàng chậm rãi mơn trớn gương mặt thiếu niên.
"Con là A Linh sao?" Nàng hỏi.
"Hồi mẫu phi, nhi thần là A Linh, là A Linh của mẫu phi." A Linh nhìn nàng, nghẹn ngào.
"A Linh!" Vân Trân lúc này đã không khống chế được cảm xúc, ôm chặt A Linh.
"Mẫu phi!" A Linh cũng ôm lấy Vân Trân.
Vân Trân giờ phút này vô cùng cảm kích.
Cảm kích trời xanh, cũng cảm tạ Triệu Húc.
Cảm tạ Triệu Húc nuôi lớn A Linh, cảm tạ hắn nuôi nấng A Linh tốt như vậy.
Nàng không phải mẫu thân đủ tư cách, nàng căn bản không xứng làm mẫu phi của A Linh.
Nàng vứt bỏ nó, vứt bỏ nó gần năm năm.
Nàng căn bản không có tư cách.
Mãi đến thời khắc này, Vân Trân mới phát hiện, thì ra sâu trong nội tâm nàng từ rất lâu trước kia đã bắt đầu hối hận, hối hận vì ra đi, hối hận vì bỏ đi nhiều năm như vậy.
Thậm chí nàng không rõ tại sao lúc trước quay lại Vân Hán Quốc, thời điểm ở Nam Hoang, nàng còn muốn tiếp tục đi.
Nàng không nên đi, nàng sao có thể đi chứ?
A Linh còn ở kinh thành, con của nàng còn ở kinh thành.
Xin lỗi, xin lỗi...
Vân Trân hối hận không thôi.
Cung nhân bên cạnh cũng rơi lệ. Mãi đến lúc sau, thấy Vân phi nương nương quá thương tâm, Thái Tử điện hạ cũng khóc, bọn họ mới đến khuyên.
Vân Trân cố gắng bình tĩnh lại.
Nàng cuối cùng cũng hiểu tại sao Triệu Húc lại để A Linh tới Vân Thủy Cung chờ nàng.
Bởi vì chỉ có nhìn thấy A Linh, nàng mới có thể nhìn rõ trái tim của mình, hiểu rõ mấy năm nay nàng rốt cuộc đã bỏ lỡ điều gì, thương tổn cái gì.
Nàng bỏ lỡ quá trình A Linh trưởng thành, bỏ lỡ rất nhiều thứ.
"A Linh, là mẫu phi không tốt, mẫu phi xin lỗi con..." Vân Trân nắm lấy tay nó, nói.
"Đây không phải lỗi của mẫu phi." A Linh lắc đầu, an ủi, "Mẫu phi cũng bất đắc dĩ thôi."
Nghe A Linh an ủi, Vân Trân càng tự trách.
"Đi thôi, chúng ta vào trong trước, bên ngoài lạnh lẽo, đừng để cảm lạnh." Vân Trân duỗi tay giúp nó chỉnh lại cổ áo."
"Vâng." A Linh gật đầu.
Vân Trân nắm tay A Linh vào trong.
A Linh bảo Vân Trân ngồi xuống ghế, sau đó đứng trước mặt Vân Trân, lần nữa cung kính hành đại lễ với nàng.
"Con mau đứng lên đi." Vân Trân vẫy tay, "Tới đây ngồi với mẫu phi, để mẫu phi ngắm con nào."
"Vâng, mẫu phi." A Linh gật đầu, đi đến bên cạnh Vân Trân, ngồi xuống.
Vân Trân cầm tay nó, nhìn nó.
Nàng phát hiện A Linh đã thay đổi rất nhiều.
Ngoại trừ vẻ ngoài và chiều cao, còn có tính cách.
Nàng nhớ A Linh khi nhỏ rất bướng bỉnh. Hiện giờ làm việc lại có bài bản hẳn hỏi, từ mỗi cử chỉ đều có thể nhìn ra nó được giáo dưỡng rất tốt.
"A Linh trưởng thành rồi." Vân Trân sờ đầu nó, "Thế mà vẫn còn nhớ mẫu phi..."
"A Linh đương nhiên nhớ mẫu phi." Nơi này là nội điện, không có người ngoài, A Linh thả lỏng không ít, "Bởi vì phụ hoàng thường xuyên nhắc tới mẫu phi với A Linh, còn hay lấy bức họa của mẫu phi cho A Linh xem. Cho nên A Linh vẫn luôn nhớ mẫu phi."
"Phụ hoàng con..." Vân Trân sửng sốt.
Nàng từng nghĩ tới rất nhiều khả năng, ngoại trừ việc này.