Sau khi nàng bỏ đi, Triệu Húc thường xuyên kể cho A Linh nghe chuyện của nàng? Sau đó lấy bức họa của nàng cho A Linh xem? Mục đích là để A Linh nhớ nàng, không quên nàng?

Ngoài kinh ngạc, trong lòng Vân Trân dâng lên một cảm xúc phức tạp.

Nàng vẫn nhớ khi gặp lại Triệu Húc ở Nam Hoang, thái độ Triệu Húc ở trước mặt nàng, những lời nói với nàng...

Khi ấy, rõ ràng Triệu Húc rất hận, hắn khiến nàng cho rằng hắn đưa nàng về kinh thành là để tra tấn, báo thù chuyện trước kia.

Nhưng bây giờ, A Linh lại nói với nàng, trong thời gian nàng ra đi, để A Linh không quên nàng, Triệu Húc lại tốn nhiều tâm tư như vậy.

Vân Trân rơi vào trầm tư.

"Mẫu phi?"

Qua hồi lâu, nàng nghe A Linh gọi.

"Mẫu phi, người đang nghĩ gì đấy?" A Linh hỏi.

Vân Trân giơ tay sờ đầu nó: "Không có gì. A Linh có thể nhớ mẫu phi, mẫu phi rất vui. Đúng rồi, sao không thấy Tiểu Từ?"

"Mẫu phi nhớ Tiểu Từ à?" A Linh nghịch ngợm thè lưỡi với nàng, "Tiểu Từ chăm chỉ hơn A Linh nhiều. Hôm nay rõ ràng là trừ tịch, huynh ấy còn tới phủ thái phó thỉnh giáo học vấn. Tiểu Từ biết hôm nay mẫu phi về, nhờ A Linh xin lỗi mẫu phi. Huynh ấy có chút việc, phải tới chiều mới về..."

A Linh lúc này mới có dáng vẻ của "A Linh" trong trí nhớ của Vân Trân.

"Vậy à?" Vân Trân gật đầu.

Sau khi A Linh được sắc phong Thái Tử, Tiểu Từ cũng được phong làm Duệ Vương. Chi phí ăn mặc ngày thường chỉ kém hơn A Linh một chút theo quy cách, nhưng về chất lượng thì không hề qua loa.

Triệu Húc đối đãi với A Linh và Tiểu Từ như nhau.

"Tiểu Từ là đứa trẻ ngoan." Vân Trân nói.

Sợ rằng muốn tới phủ thái phó, thỉnh giáo học vấn chỉ là lý do của Tiểu Từ mà thôi. Tiểu Từ biết hôm nay nàng trở về, người đầu tiên muốn gặp khẳng định là A Linh.

Nó hiểu chuyện mà nhường cơ hội cho mẫu tử bọn họ.

"Tiểu Từ đương nhiên tốt." A Linh nghiêng đầu nhìn Vân Trân, "Chỉ là mấy năm nay ngày càng già cả, một chút cũng không thú vị."

"Con đó..." Vân Trân nhéo mũi nó, cười lắc đầu.

Nàng đương nhiên biết A Linh chỉ nói thế thôi, không hề có ác ý. Cũng vì nó và Tiểu Từ lớn lên cùng nhau, quan hệ thân thiết, nên mới nói như vậy.

"Con nói thế, Tiểu Từ chắc chắn cũng nghĩ con rất nghịch ngợm." Vân Trân trêu chọc.

"Không đâu, bài tập thái phó giao, A Linh cũng hoàn thành rất tốt."

Vân Trân nghe thế, bật cười.

Mẫu tử hai người lại hàn huyên một lát.

Cảm giác bất an và căng thẳng trong lòng Vân Trân chậm rãi biến mất.

Dần dần, nàng tìm về được cảm giác ở bên A Linh của ngày xưa.

...

A Linh ở chỗ nàng một lát liền muốn đi thỉnh an Triệu Húc.

Mà Vân Trân cũng nên tới cung của Triệu Húc, hành lễ với hắn.

Cho dù trước đó bọn họ mới gặp, hơn nữa còn cùng từ Nam Hoang về kinh thành, nhưng trong mắt mọi người, mấy năm nay Vân phi nương nương luôn ở chùa Kỳ Sơn, căn bản chưa từng ra ngoài. Cho nên, nàng cũng không có cơ hội gặp bệ hạ.

Đã nhiều năm, bây giờ trở về, vẫn nên đi hành lễ thỉnh an Triệu Húc, như vậy mới tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play