Vân Trân đi theo nội thị truyền lời rời khỏi An Bình Cung.

"Vân phi nương nương, mời đi bên này. Thái Tử đang ở Vân Thủy Cung chờ người." Nội thị nói với Vân Trân.

"Làm phiền." Vân Trân gật đầu, nâng bước đi về phía Vân Thủy Cung.

Càng tới gần Vân Thủy Cung, Vân Trân càng căng thẳng. Tâm trạng vừa bất an, lại vừa kích động. Kích động là vì sắp gặp lại A Linh.

Đã lâu rồi nàng không gặp A Linh.

Không biết A Linh bây giờ thế nào?

Cao hơn sao?

A, đương nhiên cao hơn rồi.

Lúc nàng ra đi, A Linh chỉ mới ba tuổi, khẳng định cao hơn.

Vậy nó có mập lên không? Đẹp không? Trông thế nào?

Đương nhiên đẹp.

Dù sao phụ hoàng nó dù khi còn nhỏ hay trưởng thành đều rất đẹp. Mà bản thân nàng, nàng không muốn tự khen chính mình, nhưng tuyệt đối không đến mức khó coi.

Vậy A Linh của họ khẳng định cũng đẹp.

Dù A Linh trưởng thành trông thế nào, nó đều là A Linh nàng yêu nhất.

Nhưng nàng lại căng thẳng.

Nàng và A Linh đã xa cách gần năm năm.

Lúc nàng ra đi, A Linh còn rất nhỏ. Hài tử nhỏ như vậy có thể nhớ bao nhiêu người?

Ngay cả người trước đây từng gặp, qua một khoảng thời gian đã dễ quên, huống chi còn là năm năm?

A Linh còn nhận ra nàng không?

Nghĩ đến đây, Vân Trân càng căng thẳng.

A Linh, A Linh...

Dù nội tâm nàng thế nào, dù từ An Bình Cung đến Vân Thủy Cung trước kia nàng ở có xa bao nhiêu, cho dù nàng đi chậm, cuối cùng vẫn tới.

Vân Trân đứng trước cửa cung điện Vân Thủy Cung.

Nàng đứng ngoài cửa, hơi ngẩng đầu, nhìn tòa cung điện trước mặt. Đã lâu không quay lại nơi này. Cả quãng đường đi, cũng chỉ có nơi này vẫn duy trì dáng vẻ ban đầu, giống như thời gian năm năm căn bản không tồn tại.

Năm năm kia chỉ là một giấc mơ của nàng.

Bây giờ tỉnh mộng, nàng lại trở về nơi này.

"Nương nương, mời vào trong, Thái Tử điện hạ đang ở trong đợi người đấy." Nội thị bên cạnh hơi khom người, nói với Vân Trân.

Vân Trân nhìn gã, hoàn hồn.

Nàng hít sâu một hơi, vào trong.

"Nô tỳ gặp qua Vân phi nương nương."

"Nô tỳ gặp qua Vân phi nương nương."

"Nô tỳ gặp qua Vân phi nương nương."

Đoạn đường Vân Trân đi, cung nhân xung quanh không ngừng quỳ xuống thỉnh an.

Vân Trân phát hiện đa số những cung nữ nội thị này đều quen mặt, giống như đã gặp ở đâu. Mãi đến khi nàng nhìn thấy cung nữ từng hầu hạ nàng, lúc này mới nhớ ra.

Thì ra bọn họ đều là "người cũ" của Vân Thủy Cung.

Nhưng sao bọn họ lại ở đây?

Là luôn ở đây, hay là sau khi nàng quay lại, bị Triệu Húc tìm về?

Việc này hình như đã không còn quan trọng.

Bởi vì nàng nhìn thấy A Linh.

Đó là A Linh đúng không?

Vân Trân đứng dưới bậc thang nhìn thiếu niên cẩm y mang theo cung nhân từ trong đại điện lao ra.

Nàng hơi híp mắt nhìn thiếu niên kia.

Thiếu niên kia cũng nhìn nàng.

Thiếu niên và A Linh trong trí nhớ của nàng có sự khác biệt rất lớn, nhưng lại giống hệt Triệu Húc năm đó, cứ như phiên bản thời thiếu niên của Triệu Húc.

"Nhi thần bái kiến mẫu phi, mẫu phi vạn phúc kim an." Thiến niên quỳ xuống bậc thang, hành lễ dập đầu với A Linh.

Đúng là A Linh!

Vân Trân nhìn nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play